Xuyên thành cô vợ béo biết Huyền học ở thập niên 80 - Chương 182: Lão nương đã thành công rồi!

Cập nhật lúc: 2025-10-26 02:19:52
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tất nhiên là Lưu Nghiên :

"Em , chỉ là đây em từng còn xem bệnh nên em hỏi thêm."

"Em hỏi cái gì? Cứ ăn ." 

Ý nghĩ của Thẩm đại ca đơn giản. 

Thứ nhất, em trai ngăn cản, cho nên Cố Mạn Mạn chắc chắn vấn đề gì về nhân phẩm.

Thứ hai, Cố Mạn Mạn tự ăn , cũng thấy cô tự thuốc.

Chuyện rõ ràng.

Lưu Nghiên mới ăn một ngày, buổi tối tay chân ấm áp.

Cố Mạn Mạn ăn xong, buổi tối liền cảm thấy nóng nực, mùi thơm càng nồng hơn.

Thẩm Chí cả đêm ngủ ngon, khống chế chính gần ngửi một chút.

Ngày hôm , khi rửa mặt bằng nước lạnh, mới giật thanh tỉnh.

Buổi sáng Thẩm đại ca sẽ đưa vợ đến bệnh viện kiểm tra, lẽ buổi tối sẽ ở đó, Cố Mạn Mạn thiền cũng thuận tiện hơn.

Lúc việc cơ hồ ai, cô liền thiền định ban ngày, lúc tan tầm cũng vội trở về. 

Khi nhận đến thời gian, cô ôm lấy Tiểu Bộ tiến hành chuyển hóa ràng buộc, biến mối quan hệ giữa hai thành chủ tớ.

Nửa canh giờ , linh đài cuối cùng cũng sửa chữa , chút nào khoa trương, hai mắt Cố Mạn Mạn toát một cỗ tinh quang.

May mắn Tiểu Niếp Niếp giúp một tay.

Cố Mạn Mạn dùng một tay bấm niệm pháp quyết, vẽ ở trung. 

Một tia sáng theo chuyển động tay chuyển từ đậm sang nhạt biến mất trong tích tắc.

Có thể, cách vẽ bùa cũng thành, cô thật chống nạnh ngửa mặt lên trời hét lên: 

"Lão nương thành công !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-beo-biet-huyen-hoc-o-thap-nien-80/chuong-182-lao-nuong-da-thanh-cong-roi.html.]

Ahem, thực là linh đài sửa chữa .

Suy cho cùng thì vẫn cần định và tăng cường nhưng hở .

Cố Mạn Mạn xuống đất duỗi nắm đ.ấ.m đ.á.n.h một bộ Thái Cực, càng đ.á.n.h càng thuận, giống như mang theo kình phong mắt thường thể thấy. 

Nếu nắm đ.ấ.m mập mạp của cô đ.á.n.h trúng, cũng c.h.ế.t nhưng sẽ đau nhức mấy ngày thì chắc thể.

Hơn nữa, cô còn ám chiêu, sợ là địch nhân tàn tật thì cũng thương nặng.

Cánh cửa rầm một tiếng mở , Cố Mạn Mạn đang đ.á.n.h quyền trực tiếp chuyển thành múa ương ca.

Không hề cứng ngắc chút nào, trôi chảy.

Thẩm Chí run rẩy một chút, bên cạnh đỡ lấy : "Chị dâu, mau tới đỡ một chút, đồng chí Thẩm say ."

Cố Mạn Mạn dừng bước nhảy quái dị của , tới ôm Thẩm Chí, ghé vai

"Cảm ơn đồng chí, vất vả , tới nhà ăn cơm nhé."

"Không chị dâu, chị cũng khỏe thật đấy."

"Được , từ nhỏ việc nặng ."

Người lính trẻ Cố Mạn Mạn với ánh mắt ngưỡng mộ, xác định cô thật sự thể dìu nửa đỡ nửa dìu nhà, đó mới đóng cửa , chạy lon ton trở về, vẫn còn một lãnh đạo cần đưa về.

Lúc Thẩm Chí say, thực lời, thậm chí chút ngốc nghếch, bất động, vẻ mặt buông lỏng.

Cố Mạn Mạn ném lên giường, cẩn thận cởi quần áo, tránh bẩn giường.

Cô một tay nhấc chiếc áo trắng của lên, tay còn đồng thời chạm khóa kéo của , kịp kéo xuống thì bất ngờ tóm lấy.

Thẩm Chí chằm chằm cô: 

"Nơi thể."

Một câu , khôi hài hợp thói thường, còn cảm giác trẻ con.

"Tại ?" Cố Mạn Mạn dùng thêm chút sức, đẩy lên một chút.

"Nam nữ hôn, trao nhận."

Loading...