"Mua nhiều như ?
Cũng đến năm trăm tệ.
Lương của chỉ đạo viên chỉ bốn mươi tệ thôi ?"
Cho dù thêm phúc lợi, cũng quá năm mươi tệ, tham gia quân đội cũng mấy năm, thể leo lên vị trí mức lương cao như .
Bà già , chính là Phó phu nhân, giờ đây đổi sự quê mùa thể hiện xe, còn thực sự hiểu rõ mức lương nội bộ hiện tại.
Xuân Mai lúng túng.
"Dù thì Thẩm chỉ đạo viên cũng bao giờ thiếu tiền.
Trước khi kết hôn, cũng từng thấy giày da, đồng hồ.
Có trong nhà một nghiên cứu viên, dù cũng thiếu tiền, hẳn là gia đình trợ cấp."
"Nghiên cứu viên, nghiên cứu cái gì?"
"Cháu, cháu ."
"Thứ vô dụng ở đây hơn ba tháng, cô còn cái gì?"
Có chạy theo đứa con của ngang qua, chính là Hoa Đại Túy, đang đuổi theo đứa con út của .
Lúc ngang qua, cô còn chào Xuân Mai, Phó phu nhân nhanh chóng trở dáng vẻ một bà già bình thường, bé chạy ngang qua với chút ghen tị, như thể ước gì bé là cháu trai vàng của .
"Ôi nhóc, chạy chậm , cẩn thận ngã nhé."
"Tiểu tử , thật khỏe mạnh."
Sau khi Hoa Đại Túy xa, Xuân Mai và Phó phu nhân thận trọng quanh rời .
Con trai Hoa Đại Túy chạy thẳng tới sân Cố Mạn Mạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-beo-biet-huyen-hoc-o-thap-nien-80/chuong-70-toi-khong-co-co-muon-an-thi-tu-minh-lay.html.]
Bởi vì Cố Mạn Mạn về tới nhà đang thu dọn đồ đạc nên khóa trái cửa, khi lẻn bếp, thằng bé hét lên.
"Con ăn thịt nấu canh củ cải!"
Cố Mạn Mạn đang cất rượu, định sẽ uống một ly buổi tối. Đột nhiên, lãnh thổ xâm phạm, còn là khác chỉ huy.
"Tiểu tử, đây nhà ăn, ăn thì tới chỗ bố ."
"Mẹ cháu mua thịt, chỉ mua cặp sách cho chị gái cháu, dì cho cháu ăn ."
Cố Mạn Mạn liếc Hoa Đại Túy cách đó vài mét, chậm rãi .
"Nhà cháu mua thịt, nghĩa là thịt, nếu cháu cháu ăn, cháu nhất định sẽ tìm cho cháu."
Đứa bé nghi ngờ liếc Cố Mạn Mạn, ánh mắt đảo qua đảo thấy thịt , liền chạy .
"Mẹ! Mẹ cho con ăn thịt, là !"
Cố Mạn Mạn khoanh tay cửa bếp, đối mặt với loại , buông lỏng một chút, chừng còn mặt dày xông lục soát bếp của cô.
Hoa Đại Túy ngượng ngùng hai tiếng.
"Trẻ con ngu dốt, hiểu chuyện, cô đừng so đo, , cô mua thịt ? lấy miến nhé..."
" , cô ăn thì tự lấy."
Cố Mạn Mạn chỉ cửa.
"Cũng sắp đến giờ cơm tối , cô về nhà nấu miến thịt cho con , đừng ỷ nhà khác."
Lần chỉ là đúng dịp thôi, nhưng nghĩa là cô thể cho ăn thịt và canh
miễn phí mỗi ngày.
Con ăn, con ăn! Mẹ, dì mập nhiều thứ , dì mập giàu ! Sao đưa cho con!"