Sau lưng vang lên giọng Nguyễn Thu Thu nghiến răng nghiến lợi: "Đỡ  lên."
Cú ngã   nhẹ, Nguyễn Thu Thu khuỷu tay tím xanh một mảng, cả  đau rã rời. Trình Tuyển vô công  nghề,  khi đỡ cô đến  sô pha liền bắt đầu bóc một khối chocolate  ăn. Nguyễn Thu Thu cướp lấy nó để trả thù, há miệng một phát ăn tươi nuốt sống luôn hơn phân nửa miếng chocolate, lúc  mới dào dạt dắc ý mà liếc Trình Tuyển thị uy.
Trình Tuyển chăm chú  cô, trầm mặc hồi lâu.
Cảm giác  Trình Tuyển  chằm chằm  kỳ quái, mắt  hình thon dài, tròng mắt khá xinh  màu đen, trong mắt  là cảm xúc khó hiểu, Nguyễn Thu Thu dần dần  chút   nổi.
Cô nuốt yết hầu khô khốc,   lý thì cũng   khí: "Anh  cái gì mà ,    xinh ...."
Trình Tuyển tiếp tục  cô chăm chú: "Không hỏng?"
Nguyễn Thu Thu: "...... Hả?"
Trình Tuyển: "Hình như quá hạn sử dụng."
Nguyễn Thu Thu: "......"
Cô bỗng nhiên nhớ , ngày đó hai  bọn họ  siêu thị, căn bản   mua chocolate. Cho nên Trình Tuyển lấy khối chocolate là từ  ?
Như  thể cảm nhận  thắc mắc Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển chậm rì rì c.h.é.m xuống một đao: "Cái  tìm thấy trong túi áo khoác mùa đông từ năm ."
Nguyễn Thu Thu nghẹn họng, phần chocolate còn  nuốt  cũng   mà nhổ  cũng  xong.
Trình Tuyển  ám sát cô! Cứu!
Nàng phẫn nộ mà trừng mắt  Trình Tuyển, tuyên cáo : "Anh,   cơm sáng."
Trình Tuyển bởi vì đồ ăn mà khôi phục một tí xíu d*c v*ng  sống, giống như  ý hòa hoãn  khí giữa hai .
" hình như còn  một túi chocolate  hết hạn sử dụng, ăn ?"
Nguyễn Thu Thu: "......"
Cảm ơn ngài ạ.
 bởi vì một đoạn nhạc đệm nho nhỏ mà dường như cảm giác xa cách giữa hai   phá vỡ một chút. Mấy ngày  vẫn ăn cơm  một bàn cơm như  nhưng ngẫu nhiên còn  thể  chuyện một hai câu.   đến cùng, Nguyễn Thu Thu đối với quá khứ của , bao gồm cả việc  đóng chặt cửa gần 24/24  gì đều    .
 mà cô cũng  cần  quá nhiều,   . Nguyễn Thu Thu trong lòng nhẹ nhàng thở .
Trước mắt hình thức ở chung như  cũng  , hai  bạn xa lạ, giúp đỡ cho  -- đây là định nghĩa quan hệ của bọn họ.
"Hôm nay     cửa ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-11-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Nguyễn Thu Thu hỏi như  là  nguyên nhân.
Trình Tuyển ngày thường gần như ở lì trong thư phòng của , ngẫu nhiên cũng sẽ  cửa một chuyến, thường xuyên ăn mặc áo len hoặc đồ thể thao, khẳng định    chỗ chính thức, bởi  trong đầu Nguyễn Thu Thu  đặt giữa hai chữ Trình Tuyển và trạch nam một dấu bằng.
Có vài  mặt ngoài  đắn nhưng trong máy tính    bao nhiêu tư liệu xxx*. Nguyễn Thu Thu  tưởng tưởng đến cả phòng Trình Tuyển đều là figure*......
Nguyễn Thu Thu đưa Trình Tuyển đến bệnh viện, cả đoạn đường  dám ngẩng đầu.
Mê Truyện Dịch
Xấu hổ càng thêm  hổ, cô giống như khinh khí cầu căng tròn  chọc một cái tức khắc bẹp xuống.
Cả hai đều  vẻ ngoài  tầm thường,  đến chỗ nào cũng là tiêu điểm. Trong lúc nhất thời khiến cho     nên ngắm Nguyễn Thu Thu  là nên ngắm Trình Tuyển . Mọi  sôi nổi cảm khái cùnh hâm mộ -- quả nhiên là Kim Đồng Ngọc Nữ! Tuyệt phối!. Nhìn xem, hai  cảm tình thật , chồng  thương mà cô vợ còn đau lòng như  .
Chụp X- quang xong, may là  thương  nghiêm trọng, chỉ cần tịnh dưỡng mấy ngày là .
Nguyễn Thu Thu rốt cuộc cũng  thể thở phào nhẹ nhõm.
Hai   trong taxi im lặng đến mức cả tài xế cũng cảm thấy  chút   tự nhiên, yên lặng mở nhạc, giọng ca trầm khàn của Trương Vũ vang lên: "Mưa rơi  dứt, vẫn   cho bầu  khí dễ chịu hơn......*" Nghe câu , tài xế cảm thấy vẫn nên yên lặng tắt nhạc  thì hơn.
*bàt hát "Mưa vẫn cứ rơi" do Trương Vũ trình bày.
Trình Tuyển  ngoài cửa sổ, thình lình chậm rì rì lên tiếng: "Muốn ăn thịt dê hầm cách thủy."
Nguyễn Thu Thu sảng khoái đáp ứng: "Được"
"Thịt xương sườn kho tàu."
Nguyễn Thu Thu: "...... Được."
"Cá chua ngọt."
Nguyễn Thu Thu nghiến răng, ném một ánh  c.h.ế.t chóc về phía Trình Tuyển. Giây tiếp theo, Trình Tuyển sâu kín thở dài: "Tay bắt đầu đau."
Nguyễn Thu Thu: "...... Thực xin ." Cô  là  chứ gì!
Tài xế từ kính chiếu hậu  đến  khí cổ quái vợ chồng son, tức khắc vui vẻ.
......
Tay trái  băng vải trói đến kín mít, tay  vẫn  thể hành động tự nhiên như cũ, cơ hồ  ảnh hưởng sinh hoạt bình thường. Nguyễn Thu Thu mí mắt giựt giựt, ẩn nhẫn mà  Trình Tuyển ăn uống thỏa thích, chỉ hy vọng thằng cha  ăn xong  thì câm miệng  cho cô.
Cô vẫn luôn cho rằng Trình Tuyển giống như trong truyện miêu tả là một bông hoa cao lãnh, quen   với  một thời gian, nhận thức về  lúc ban đầu của cô   đập nát  còn một mảnh.