Nguyễn Thu Thu vẫn  , ông chủ Trình  vì cô mà xé nát mặt Thụy Phương  mạng. Lúc , cô giống như gà  đang bảo vệ gà con,  chắn  mặt Trình Tuyển, nhanh chóng sửa sang  quần áo, đầu tóc, chờ lấy Khúc Vi cúp máy  thứ hai mới thản nhiên  tới cửa.
Nói đùa,  kế mà còn  đến kiếm chén canh, thật sự cho bọn họ là  ngốc nhiều tiền ?
Nguyễn Thu Thu mở cửa.
Khúc Vi đang thấp thỏm, định tiếp tục gõ cửa thì đụng  ánh mắt của Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu nhàn nhã ôm vai, một chân đạp lên khung cửa, chặn đường của Khúc Vi: "Thật ngại quá, trong nhiều bụi, vẫn  kịp dọn xong,  lời gì chúng  cứ  ở đây . Vừa   gió thổi, để cho bà tỉnh táo chút."
Khúc Vi  cô châm chọc, sắc mặt tối sầm.
Sau khi  Trình Tuyển  là ông chủ của Gia Trừng, Khúc Vi liền   yên. Bà  tìm  nửa  thích hợp nên đành  tạm thời hư tình giả ý với Trình, ai  thể ngờ rằng chờ mãi chờ mãi  chờ  một tin tức  như ?
Bà thực sự  đống tài sản từ  trời rơi xuống  đập cho phát ngốc , giá trị thị trường xí nghiệp của Trình   giảm  một nửa, đang  trong trạng thái nửa sống nửa chết,   thể đánh tiền bằng  phận  kế của Trình Tuyển.
Bà hân hoan mặc một bộ quần áo mới, trang điểm lộng lẫy tới thỉnh tội. Bà  Trình Tuyển  mềm lòng  nhu nhược, nhất định sẽ giúp cặp ba  đáng thương đang gặp khó khăn là bọn họ đây, đứa nhỏ thiếu thốn tình thương của , bà  thể bù đắp cho những thiếu thốn của thằng bé.
Nghĩ như , Khúc Vi chớp mắt vài cái, cố nặn  nước mắt, giả vờ nhu nhược đáng thương.
"Trình Tuyển , ba con   bệnh viện ,  nhồi m.á.u não, con mau  thăm ông  !"
Ba Trình đích thật là  nhập viện, cách đây  lâu.
Nguyên nhân là ——  Trình Tuyển chọc giận.
Ông  ngờ đứa con trai mà  suốt ngày mắng là phế vật vô dụng  là ông chủ lớn của Gia Trừng, giống như một khối đá  ông ghét bỏ  vứt xó    đột nhiên    cho ông   nó là một khối ngọc thạch giá trị liên thành?
Chênh lệch  thật sự quá lớn.
Ba Trình sĩ diện  tự cao tự đại, chỉ cần nghĩ tới mỗi  ông răn dạy Trình Tuyển,   tâm trạng của đối phương lạnh lùng như thế nào,  ông như một thằng hề nhảy nhót lung tung  , chỉ cần nghĩ tới việc bạn bè  thích sẽ  thế nào về thằng cha phế vật như ông, tăng huyết áp, ngất xỉu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-118-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Tin ba Trình  viện  sớm   thông báo cho Trình Tuyển nhưng   bao giờ nghĩ đến việc sẽ  qua tận hiếu với ông.
Nguyễn Thu Thu  Khúc Vi đang giả vờ giả vịt, nhịn   : "Bà thật đúng  tâm ha, còn nhớ  vẽ mắt, dán lông mi giả  khi đến thăm chúng  cơ đấy."
"Con bé ,  dì  thể đạo đức giả như thế chứ? Người đang   giường bệnh, chẳng lẽ dì  nhọc nhàn khổ sở hầu hạ  giường , dì cũng   bảo mẫu ." Bị Nguyễn Thu Thu  chằm chằm, Khúc Vi vô thức  mặt  chỗ khác,  chút ngượng ngùng.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Thu Thu giận quá, : "Người tỉnh  ?"
Khúc Vi sững sờ: "Còn  tỉnh."
"Một cú điện thoại là  thể thông báo  , phiền bà tự  chạy tới, thật là nhọc lòng quá."
Bị Nguyễn Thu Thu châm chọc đến  mở nổi miệng, Khúc Vi giương mắt, lông mi giả rung động, bày  dáng vẻ tủi  nỉ non, nhưng  lập tức đụng   mắt của Trình Tuyển phía  Nguyễn Thu Thu.
Đôi mắt phượng ngủ  bình thường đều là nửa cụp, thờ ơ nghiêng mặt  bọn họ  chuyện. Lúc ,   thẳng  bà , ánh mắt  mang theo một chút cảm xúc nào,  khiến cho đáy lòng Khúc Vi hốt hoảng một trận, bà  dám  thẳng  nó.
Khúc Vi : "Chữa bệnh  tốn  nhiều tiền, dì biết lúc   nên...  mà nể ông  là ba con, vẫn là nên giúp đỡ một chút."
Trình Tuyển trả lời  bình thản: "Bán công ty, chữa bệnh."
"Con! Sao lòng  con  ác độc như thế? Ông  là cha của con mà, dì  là dì  , dì sẽ xin con tha thứ, nhưng xin con đừng vì ân oán cá nhân của chúng  mà tổn thương tình cảm cha con của con và ông ..."
Nguyễn Thu Thu hiểu .
Thì  là đến đòi tiền.
"Dì   tròn trách nhiệm của một   kế, là dì thất trấch, con yên tâm,   dì sẽ đối xử với con... và Thu Thu thật tốt, dì đảm bảo!"
Nguyễn Thu Thu  hai chữ "Thu Thu"  cho da gà da vịt nổi hết cả lên, cả  đều cảm thấy  khỏe.
Cô giả , ngọt ngào : "Dì Khúc , dì yên tâm, Tuyển Tuyển của chúng    con chăm sóc ,  cần dì  quan tâm. Dì cũng nên trở về chăm sóc chồng  ."