Nguyễn Thu Thu   cách nào   lời ly hôn ngay  mặt Trình Tuyển như thế, nếu  tổn thương mà Trình Tuyển  nhận sẽ tăng thêm  nhiều .
Cô chỉ  thể  một kẻ đào ngũ hèn nhát.
"Aizzz..."
Trong tủ lạnh  sủi cảo đông lạnh và một ít thức ăn chín, đủ cho Trình Tuyển ăn một hai ngày. Đến lúc đó Trình Tuyển đổi đầu bếp mới,  cuộc sống mới, cũng sẽ dần dần quên lãng cô thôi.
Rời xa cô, thời gian vẫn trôi bình thường. Trước  là thế nào thì bây giờ là thế . Trình Tuyển sống nhiều năm như , so với cô sẽ còn hiểu rõ hơn nhiều,  nhất định sẽ tự chăm sóc  cho bản .
... Chỉ  điều, dùng thực phẩm rác và thức ăn giao hàng để chăm sóc bản  thì  cần thiết.
Nếu như   Đồ Nam quá tinh tường, Nguyễn Thu Thu   để  cho  một câu để  quan tâm nhiều hơn đến vấn đề cơm nước của Trình Tuyển.
Hôm , Nguyễn Thu Thu  xuống  lầu cắt tóc thành tóc ngắn ngang tai.
Thầy cắt tóc Tony liên tục cảm khái tóc của cô xinh  bao nhiêu, màu sắc  bao nhiêu, trong tiệm   mấy  khách nên vài thợ cắt tóc cũng  xung quanh  cô, từng  đều giống thiếu nữ thẹn thùng,  dám  lên bắt chuyện với cô.
Tony mua  tóc của Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu đau lòng  giá tiền, rốt cục cũng chấp nhận mái tóc ngắn của .
Sau khi cắt tóc, hình tượng của cô bây giờ với lúc  khác biệt  lớn. Nếu như lúc  mái tóc xoăn gợn sóng khiến Nguyễn Thu Thu trở nên quyến rũ và trưởng thành hơn thì mái tóc ngắn hiện tại  khiến cô thêm hoạt bát đáng yêu, trông giống như một nữ sinh cao trung,   trường cấp ba cũng  ai thấy khác lạ. Những vị khách   đều đóa là cô là học sinh trường cao trung nào đó gần đây, Nguyễn Thu Thu  phiền muộn  vui vẻ, tâm trạng phức tạp vạn phần.
Cắt tóc, mua mấy bộ quần áo tiện lợi  càng giống một cô gái trẻ  tay   mấy đồng.
Đi ngang qua mấy tên nam sinh cao trung mặc đồng phục, chúng huýt sáo,  hì hì ngươi đẩy ,  đẩy ngươi  lên xin phương thức liên lạc của Nguyễn Thu Thu, Nguyễn Thu Thu tự nhủ  là  lớn,   chấp nhặt với bọn trẻ, lạnh lùng từ chối.
"Còn  vẻ hotgirl cơ đấy."
"Này cô em học trường nào, sáng mai tan học ông đây  chặn."
"Lớp mười  lớp mười một? Học *?"
*Em gái học lớp .
Học  cái rắm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-124-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Nguyễn Thu Thu thật  tóm mấy tên lưu manh miệng còn hôi sữa   đ.ấ.m cho vài cái.
Cô lườm bọn họ một cái, giả bộ như   thấy, lấy điện thoại  tìm vé. Ngay  đó, Nguyễn Thu Thu chợt ngơ ngác —— từ từ,     vé? Đến lúc cô  thấy ba chữ Tết Âm lịch mới nhận   vấp  giờ cao điểm trong dịp Tết .
Mê Truyện Dịch
"..."
Giá vé máy bay  thấp, Nguyễn Thu Thu thận trọng cân nhắc một lát, quyết định vẫn là nên mua vé rời .
Cô mua vé máy bay bay  mấy ngày , còn bây giờ thì ở trong khách sạn lên kế hoạch cho tương lai .
Tiếp theo nên  như thế nào đây.
...
Nguyễn Thu Thu  thể nào ngờ  rằng phản ứng của Trình Tuyển còn lớn hơn  nhiều so với trong tưởng tượng của cô.
Từ khi Nguyễn Thu Thu rời , Trình Tuyển cũng tựa như bốc  khỏi nhân gian,  thấy dấu vết.
Lúc đầu Đồ Nam còn  phản ứng kịp, gửi tin nhắn wechat thì  phát hiện  kéo  danh sách đen,  điện thoại cũng thành  khả dụng, mấy  khác cũng  giống , bọn họ hai mặt  ,  hiểu chuyện gì xảy .
Đến lúc phát hiện  đến cả Trình Tuyển bọn họ cũng  liên lạc  thìbbọn họ mới ý thức  sự việc còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Bình thường cái giờ , trong nhà sẽ  ầm ĩ.
Có tiếng máy sấy,  tiếng giày lạch cạch lạch cạch giẫm  sàn nhà,  khói lửa nấu cơm,  tiếng phim truyền hình ồn ào, cho dù là ai  việc nấy tình, đóng chặt cửa phòng c*̃ng  an lòng.
Mỗi lúc  về nhà đều  thể gặp  cô.
Bệnh  dày   lâu  tái phát  bắt đầu giày vò thần kinh , cảm giác thật khiến  buồn nôn, giống như dịch vị đang  ngừng thi  nhảy disco.
Đã lâu  ăn uống gì, chỉ  bệnh tật tới mới  thể nhắc nhở  chăm sóc  thể.
Trình Tuyển mặc áo ngủ rộng rãi, nét mặt vẫn  thanh nhàn. Đôi mắt của  vẫn nửa cụp giống bình thường, thẫn thờ mở tủ lạnh, lấy  sủi cảo đông lạnh Nguyễn Thu Thu để , cho  nước sôi nấu .
Lửa mở quá lớn, chỉ mới ngẩn  một lúc mà gần một nửa sủi cảo   nấu đến nát da, nhân bánh lòi , biến thành một bát canh bánh nhân thịt. Anh tắt lửa, múc sủi cảo  trong chén, cầm chén đũa dặt lên bàn.
Một đôi đũa, một cái bát, bàn ăn trông  vẻ lớ hơn bình thường. Nỗi cô đơn vô biên đang dần chiếm lấy cõi lòng , siết chặt trái tim .