Cô trở  phòng nghỉ ngơi.
Tối nay cô  ngủ  an , đầu óc đều nghĩ về chuyện tương lai.
Cô và Trình Tuyển sẽ  tương lai ? Chính Nguyễn Thu Thu cũng  dám chắc.
Cô trở ,  ngủ , cổ họng   khô nên quyết định rời giường  uống ít nước. Phòng khách,  sofa một bóng đen  đen sì đang tĩnh lặng  dọa Nguyễn Thu Thu sợ tới mức  thể nhảy cao 3m.
"Anh đang  gì ? " Lại nửa đêm  ăn vụng !
Trình Tuyển xoa xoa đôi mắt,  vẻ như  ngủ.
Nguyễn Thu Thu đường nhiên    vì  sợ cô nửa đêm thức dậy bỏ trốn nên mới  canh giữ ở phòng khách, đề phòng Nguyễn Thu Thu  chạy trốn   một lời.
"Mau trở về phòng ."
"Ồ"
Nguyễn Thu Thu uống xong một cốc nước mà Trình Tuyển vẫn  đực  ở ghế sofa như cũ. Cô chớp chớp mắt hỏi: "Không    ngày mai   công viên giải trí ? Không ngủ    sức mà ."
Trình Tuyển chỉ trả lời chậm rì rì: "Em ngủ . "
"Được , ngủ ngon."
Trình Tuyển  theo bóng cô biến mất  cánh cửa. Cửa phòng ngủ đóng , cạch một tiếng, chỉ còn      ghế sofa.
Đêm  khuya nhưng    hề buồn ngủ.
Trong phòng khách đen như mực, Trình Tuyển yên lặng móc di đọng , ôn tập lộ trình của ngày mai. Tàu siêu tốc, thuyền hải tặc đều là những phần quan trọng, nếu Nguyễn Thu Thu dám  nhà ma thì đây sẽ là phần chủ chốt của kế hoạch.
Trong đầu Trình Tuyển tưởng tượng đến cảnh Nguyễn Thu Thu hét lên AAAAA chói tai,  ngã  lồng n.g.ự.c .
Mê Truyện Dịch
"..."
Anh càng thêm  ngủ .
Sau khi Nguyễn Thu Thu uống một chén nước thì ngủ say như chết, lúc mở mắt  thì mặt trời  lên cao.
Cô đẩy cửa  theo thường lệ, lười nhác ngáp một cái, đột nhiên phát hiện Trình Tuyển  ngủ gục  sofa từ lúc nào.
"Anh thế mà còn  dậy!"
Lời Nguyễn Thu Thu   khỏi miệng, Trình Tuyển liền mở to mắt, chậm rãi xoa xó mắt : "Không cẩn thận ngủ  ."
Thực , tận đến sáng  mới thấy buồn ngủ.
"Hôm nay vẫn  công viên giải trí ?"
"Đi" Trình Tuyển kiên quyết.
"Đi Đi" Nhìn Trình Tuyển  vẻ còn chờ mong  công viên giải trí hơn cả cô.
Hai  ăn bánh sandwich,  quần áo  thẳng tiến đến công viên giải trí. Mùa đông nên ít  hơn, dạo   sắp kiểm tra cuối kỳ,    ngày nghỉ nên   nhiều . Hai  đeo khẩu trang, đội mũ,  trai bảo vệ nghiêm túc theo sát  chằm chặp bọn họ một hồi lâu, y như đang  mấy phần tử nguy hiểm của xã hội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-132-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
"Em chờ ở đây."
Nguyễn Thu Thu: "?? Làm gì??? "
Cô cầm vé trong tay, nóng lòng   thử tất cả các trò chơi trong đây. Không bao lâu , Trình Tuyển  trở .
Trên tay cầm hai que kem.
Nguyễn Thu Thu   chăm chú: "Anh mua cái   gì?"
Trình Tuyển trả lời  đương nhiên: "Trên TV đều diễn như ."
"... Bây giờ là tháng một mà."
Trình Tuyển: "Ừ"
Nguyễn Thu Thu: "..."
Không bao lâu, kem ốc quế trong tay sắp biến thành một đống băng. Nguyễn Thu Thu l**m thử một cái, cắn một miếng, lập tức run run hít thật sâu . Que kem suýt nữa đóng băng não cô luôn , cô nhe răng trợn mắt, Trình Tuyển  đầu .
"Bị phỏng mồm? " Trình Tuyển  thành khẩn.
Nguyễn Thu Thu ngoài  nhưng trong  .
" khuyên    nên lương thiện chút."
Nguyễn Thu Thu l**m xong kem ốc quế mất  nhiều thời gian, trong lúc đó thì Trình Tuyển ăn mấy cây xúc xích, kiên nhẫn chờ Nguyễn Thu Thu ăn xong.
Cuối cùng cũng l**m xong kem ốc quế, đầu gỗ đông lạnh của Nguyễn Thu Thu cũng bắt đầu minh mẫn lên, Trình Tuyển ở bên cạnh chậm rãi hỏi: "Muốn chơi gì, tàu lượn siêu tốc?"
Giọng của Nguyễn Thu Thu run run rẩy rẩy giống như đang sợ hãi nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ,  thực tế, chỉ là cô   lạnh nên mới run một chút, còn là hưng phấn đến phát run.
Ông chủ Trình hiểu lầm một cách hoa lệ.
Giờ   cần  xếp hàng, hai  leo lên tàu lượn siêu tốc,  ngay ở hàng đầu tiên. Trình Tuyển vốn  thông cảm cho Nguyễn Thu Thu, dắt cô  xuống gàng ghế giữa, ai ngờ Nguyễn Thu Thu  cứ thích gượng ép bản ,  gì cũng  lên hàng đầu .
Hai  thắt chặt dây an .
Trình Tuyển : "Nếu em thấy sợ,  thể   với ."
Nguyễn Thu Thu: "Anh cũng thế."
Trình Tuyển:???
Đột nhiên cảm giác bất an  bao phủ lấy .
Nguyễn Thu Thu đè giọng , hưng phấn : "Anh  ,  từng  một thời em chơi đến hơn chục  tàu lượn siêu tốc! Em siêu siêu siêu thích! "
Trình Tuyển: "..."
Anh  kịp mở miệng thì tàu  bắt đầu chạy.
Nguyễn Thu Thu hưng phấn hét lên, cách xa vạn dặm với tiếng hét chói tai trong tưởng tượng của Trình Tuyển, mặc dù... cũng coi như đang hét chói tai. Cô siêu hưng phấn  bọn họ chậm rãi bò l*n đ*nh cao nhất, hai mắt mở to, đừng  đến sợ hãi, bâu giờ cô hưng phấn đến mức suýt   tiếng  mà.