....
Bên , cặp vợ chồng chính thức  đang theo đuổi suy nghĩ của riêng . Không cùng giường cũng chẳng cùng mộng.
Nguyễn Thu Thu  áo ngủ, vểnh chân   sofa chơi điện thoại. Còn hai ngày rưỡi mới về nhà,   tiếp theo định   chơi đây. Nếu thực sự mà , Nguyễn Thu Thu vẫn  thích trượt tuyết.
"Năm nay đón năm mới thật thú vị nha" Nguyễn Thu Thu duỗi thẳng cái lưng mỏi "Đây là  đầu tiên em  ngoài đón Tết đó."
"Vậy còn  đây." Trình Tuyển hỏi
Mê Truyện Dịch
"Trước đây ----"
Nguyễn Thu Thu suýt nữa thốt  cuộc sống   của cô, vội vàng nuốt . Cô vội ho một tiếng, thu  hai cái chân thon dài, tiếp tục : "Trước đây đều một  đón, vắng vẻ cũng coi như là  Tết."
Ở thế giới , Nguyễn Thu Thu là một đứa bé mồ côi, ở thế giới  của cô, cô cũng chẳng khác mồ côi là bao. Nói là một  qua năm cũng   gì  .
Nghĩ đến đây là   cảm giác bi thương, như hộp gia vị  đánh đổ, ngũ vị tạp trần, chua ngọt đắng cay đều .
Có lẽ, cô biến mất ở thế giới  cũng chẳng  ai nhớ đến cô, đương nhiên nếu  cũng là ông chủ bên A  chửi ầm lên vì  thấy cô nộp bản thảo thôi.
"Về  sẽ ."
Nguyễn Thu Thu: "Hả?"
"Sẽ  buồn." Trình Tuyển một tay đút túi, tay  thò  xoa xoa đầu Nguyễn Thu Thu  tóc cô loạn cả lên: "Sang năm  thể ở nhà gói hai trăm cái sủi cảo như  em sẽ  buồn nữa."
Cảm động   vài giây   nghẹn ứ, Nguyễn Thu Thu: "... Anh   !"
Trình Tuyển trầm ngâm một lúc: "Một trăm năm mươi cũng ."
"... " Ánh mắt g.i.ế.c .
Trình Tuyển  đập, về phòng ngủ.
Nguyễn Thu Thu cảm giác sâu sắc là mỗi  cô đối mặt với Trình Tuyển đều giống như cô giáo chủ nhiệm thời kỳ mãn kinh, mỗi ngày đều đang sống sờ sờ  tức chết.
Cô buồn bực trở về phòng ngủ,   chiếc giường lớn mềm mại. Lần   nóc nhà chỗ giường lớn   gương nữa,  thể ngủ yên . Cô dần buồn ngủ, che kín chăn ngủ mất. Trong hoảng hốt, cô mơ thấy một cái ôm ấm áp, tiếng hít thở thô nặng vang lên bên tai.
Nguyễn Thu Thu mơ màng ngẩng đầu, mặt Trình Tuyển.
Bộ dáng của  chậm chạp hơn so với ngày thường, thêm cả vài phần hương vị mê hoặc   lên lời, đôi mắt dài nhỏ cúi thấp xuống, dâng lên một cảm xúc   tên nào đó, đôi môi mỏng nhuộm màu tươi , Nguyễn Thu Thu thấy mà miệng đắng lưỡi khô, thậm chí nhất thời còn  chút bối rối.
Anh cúi , chụp lấy má Nguyễn Thu Thu, giọng  trầm thấp như ngậm đá cát nhỏ khiến đáy lòng cô ngứa ngáy.
Anh : "Không     ... "
Nguyễn Thu Thu nuốt yết hầu khô khốc, run rẩy hỏi: "Cái gì?"
"Không   , ăn sủi cảo nhân thịt nhồi ."
Nguyễn Thu Thu: "Hả?!""
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-153-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Nguyễn Thu Thu giật  tỉnh giấc.
Toàn  nóng rực, đổ một lớp mồ hôi mỏng khiến cho Nguyễn Thu Thu  thở nổi. Cô hậu tri hậu giác phát hiện    cuốn chăn ngủ , chẳng trách não thiếu oxy, chẳng trách...
Mặt Nguyễn Thu Thu lập tức đỏ bừng. Hình như cô  mới mơ thấy mộng xuân  thành? Đối tượng mộng xuân là Trình Tuyển?
.
Làm gì  mộng xuân nhà ai   kết cục như  chứ!
Trong đầu Nguyễn Thu Thu chỉ còn  sủi cảo, sủi cảo và sủi cảo.
"Bữa sáng ăn sủi cảo  là hoành thánh?" Ngoài cửa truyền đến tiếng Trình Tuyển chậm rì rì lầu bầu: "Vẫn  dậy ư? Chó Alaska* kéo xe cũng  nửa ngày !"
*Loại chó dùng để kéo xe  tuyết.
Nguyễn Thu Thu:??!
"Em   chó."
Trình Tuyển: "Đã ."
Nguyễn Thu Thu: "... Cái gì là gọi  , thế từ  đến giờ    ?"
Cô rõ ràng   tên chó c.h.ế.t   ngoài phòng khách thở dài, cứ như đang tỏ vẻ Nguyễn Thu Thu cố tình gây sự .
"..."
Hôm nay cô vẫn tiếp tục hoài nghi    đợi  đến ngày Trình Tuyển thoát khỏi  phận sinh sản vô tính .
*
Hai  ăn cơm trưa, Trình Tuyển  chạng vạng tối sẽ đưa cô  ngoài chơi.
Nguyễn Thu Thu sững sờ hỏi: "Lúc   lên núi  thể  nguy hiểm , nhỡ  đỉnh núi đất lở, tuyết lở gì đó chôn sống chúng  thì   bây giờ?... Sau đó chúng   nhốt trong núi tuyết,   đồ ăn thức uống,   coi em như lương thực dự trữ mà nuôi ?? Cho đến lúc đội cứu hộ cứu  ,  sẽ  là em  tuyết chôn các kiểu... "
Trình Tuyển liếc  Nguyễn Thu Thu, cắt ngang quá trình tưởng tượng của cô: "Chỉ là  một mảnh đất bằng gần đây thôi, sân trượt tuyết nhân tạo cũng nhiều,... với cả,   ăn thịt ."
"Ồ"
"Mặc dày chút, buổi chiều chúng  xuất phát."
"Vậy cơm tối thì ?"
"Gần đó  nhà hàng, chúng   thể  ngoài ăn."
"Ra " Nguyễn Thu Thu lau miệng, "Cho nên chúng   chơi gì ? "
Ánh mắt Trình Tuyển lơ đãng "Xem..... Sông núi linh tinh."