Nói là xem sông núi thì xem sông núi thôi, dù ở lỳ trong khách sạn đợi cũng chán. Nguyễn Thu Thu theo Trình Tuyển xuất phát, chẳng cho đỗ xe đợi lầu từ lúc nào, Nguyễn Thu Thu ở ghế phụ, thắt chặt dây an , tùy ý để Trình Tuyển chậm rãi ung dung lái xe đến thì đến.
Lúc trưa ăn nhiều nên mới nửa buổi chiều Nguyễn Thu Thu thấy đói. Cô đang trông đợi nhà hàng trong lời Trình Tuyển, chuẩn xong tinh thần để ăn một bữa tiệc lớn.
Đường tuyết trơn nên Trình Tuyển nhanh, mất hồi lâu hai mới đến một mảnh đất bằng. Nơi đây trống trải , bốn phía đầu là rừng cây khô khốc đầy tuyết trắng, xa xa , ngọn núi xanh phủ đầy tuyết trắng, khiến lòng thoải mái hơn nhiều.
Sắc trời tối sớm, xe Trình Tuyển dừng đất bằng hồi lâu nhúc nhích, là chút vấn đề nhỏ, cần sửa chút, bảo Nguyễn Thu Thu trong xe đợi một lát.
Lúc đầu Nguyễn Thu Thu vẫn còn trong xe chơi game , nhưng mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, điện thoại thò báo lượng pin còn đầy một nửa, cô xuống xe hỏi Trình Tuyển: "Vẫn chứ? Nếu thì gọi xe tải ."
"Đã sửa xong." Trình Tuyển phía xe.
"Khổ cực, khổ cực, chúng tiếp thôi!"
Trình Tuyển đột nhiên hỏi cô: "Em đói ?"
Nguyễn Thu Thu chớp chớp mắt, lúc chờ đợi cũng đói nhưng cũng đến nỗi, cô thành thật đáp: "Khá ."
"Vậy là em cũng đói."
"Có lẽ cũng xem như đói."
Nguyễn Thu Thu hiểu vì Trình Tuyển quan tâm vấn đề cô đói bụng : "Thế nên, chúng nhanh đến nhà hàng ăn cơm đó chơi, thế nào?"
Trình Tuyển bỗng nhiên lấy một chiếc bánh kem nhỏ từ trong cốp xe , là một chiếc bánh kem bơ gói trong hộp cực kỳ chặt chẽ. Anh nhét tay Nguyễn Thu Thu: "Đói thì ăn ."
Nguyễn Thu Thu khó nén kinh ngạc: "Anh chuẩn cả bánh ngọt?"
"Không , vốn là chuẩn để lương thực dự trữ."
Thế nhưng mà, ai để lương thực dự trữ ở cốp xe.
Nguyễn Thu Thu kiềm chế d*c v*ng mỉa móc . Trình Tuyển thể chia cho cô một phần bánh ngọt là , đây là chuyện khó khăn mức nào cơ chứ, cô cảm động mới . Cô cầm hộp bánh lên, hỏi: "Anh ăn ?"
"Không." Anh nhanh chóng trả lời, Nguyễn Thu Thu hoài nghi miếng bánh ngọt đặt trong cốp nhiều năm .
Cô chợt nhớ đến miếng chocolate quá hạn mà từng nếm thử, kẻ cầm đầu chính là tên đang vẻ vô tội mặt cô đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-154-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
"Không bánh hỏng đấy chứ?"
Nguyễn Thu Thu hoài nghi chiếc bánh ngọt trong tay.
Trình Tuyển lắc đầu: "Yên tâm ăn ."
"Được, cảm ơn ."
Nguyễn Thu Thu móc đĩa , hỏi: "Chúng ở chỗ gì ? Không là đợi b.ắ.n pháo hoa đó chứ? Tuy đây là nội thành nhưng đốt pháo hoa cũng lắm, đến chuyện ô nhiễm môi trường, nhỡ cẩn thận lửa bén lên cây khô, cháy rừng là c.h.ế.t đấy..."
Trình Tuyển bỗng nhiên cắt ngang lời cô: "Em thích pháo hoa ?"
Nguyễn Thu Thu múc một thìa bánh, là bơ mới loại để lâu ngày, may thế, ăn ngọt, cô mơ hồ : "Coi như cũng , đối với mấy loại pháo phiếc gì đó em cũng hứng thú mấy."
Mê Truyện Dịch
Trình Tuyển: "... "
Đang ăn bánh kem, Nguyễn Thu Thu Trình Tuyển đè vai , đẩy cô lên xe. Nguyễn Thu Thu ngơ ngác hỏi: "Sao đột nhiên lên xe ?" Tuy bên ngoài lạnh nhưng mà khung cảnh xung quanh khá , Nguyễn Thu Thu còn đang định đợi lát nữa chụp vài tấm ảnh.
Trình Tuyển chỉ đẩy đẩy cô, ý bảo cô lên xe: "Bên ngoài lạnh."
Nguyễn Thu Thu mơ mơ hồ hồ đẩy trong xe, ở ghế . Trình Tuyển đóng cửa xe "phanh" một tiếng, chỉ để cho Nguyễn Thu Thu một bóng lưng đen sì, vẻ là đang gọi điện thoại.
Chắc là việc gấp.
Cô thu ánh mắt , tiếp tục ăn bánh ngọt. Có lẽ là lâu ăn đồ ngọt, Nguyễn Thu Thu ăn nhanh, ngoàm ngoàm mấy cái hết một cái bánh kem. Đợi đến lúc Trình Tuyển gọi điện thoại thông báo bỏ mục pháo hoa, mở cửa xe thì chỉ thấy Nguyễn Thu Thu đang ưu nhã lau miệng.
Hộp bánh chỉ còn cái đĩa trống !
Anh cứng đờ ngoài cửa xe, một tay chống lên cửa xe, chân dẫm lên nền tuyết trắng xóa, lạnh thật sự, nhất thời rõ rốt cuộc là ai lạnh hơn ai.
Thấy biểu tình của Trình Tuyển cứ là lạ, Nguyễn Thu Thu hỏi: "Anh ?""
Trình Tuyển im lặng quỷ dị: ".... "
Nếu nhớ nhầm, theo yêu cầu của , chiếc nhẫn đặt vị trí chính giữa của bánh kem, múc vài muỗng bơ là thể thấy.
Giữa hai nổi lên một hồi tĩnh mịch trầm mặc khiến cho hít thở thông. Mà sự tĩnh lặng bắt nguồn từ Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu cũng .