Trình Tuyển: "..."
Nguyễn Thu Thu: "?? Rốt cuộc xảy  chuyện gì ? Sao sắc mặt của  lạ thế?"
Trình Tuyển  trầm ngâm một lúc nữa. Cơ hồ đến lúc Nguyễn Thu Thu sắp  kiên nhẫn nổi nữa,  mới chậm rãi mở miệng: "Lúc ăn bánh kem, em  thấy gì lạ ư?"
Nghe  hỏi như , Nguyễn Thu Thu mờ mịt.
"Có ý gì? Không  là  cho em ăn bánh ngọt biến chất đấy chứ?!"
"Vấn đề   ở bánh ngọt."
"Chẳng lẽ  là hộp bánh  vấn đề... "
"Anh nhét một cái nhẫn kim cương... "
Nguyễn Thu Thu:?
"Trong bánh ngọt."
"???"
Nguyễn Thu Thu sửng sốt một lúc,  đó đầu óc trống rỗng: "Ý của  là em  ăn mất một chiếc nhẫn? Từ từ, nhẫn bao nhiêu tiền?"
Thứ cô nghĩ đến đầu tiên  là giá cả.
"Hơn mười vạn."
Hơn mười vạn?! Nguyễn Thu Thu hoảng sợ,  cần nghĩ ngợi nhiều vung tay lên.
"Đi  ! Mau tranh thủ thời gian đưa em  bệnh viện, thừa dịp bây giờ còn sớm,   rửa ruột  lấy  !"
Trình Tuyển: "..."
"Nhanh ! Mổ em  đem bán cũng   nhiều tiền  !" Nguyễn Thu Thu chỉ  nghĩ đến việc mười vạn sẽ  cánh mà bay, thịt đau như sắp chết. Cô giục Trình Tuyển  lên ghế lái còn  thì  ghế  ôm  dày, miệng lẩm bà lẩm bẩm mong thời gian còn kịp.
Xe bắt đầu khởi động, Trình Tuyển lái xe. Tĩnh lặng.
Vốn  là một tiết mục lãng mạn mà giờ  thành tấu hài như ,  nghĩ tới lát nữa còn  rửa ruột khó chịu còn  bỏ  một đống tiền  bệnh viện, thịt Nguyễn Thu Thu  đau  càng thêm đau, nhất thời   nên đau lòng tiền  là đau lòng cho  đây nữa.
Trong xe lập tức an tĩnh , hai  một   ghế , một   ghế , Nguyễn Thu Thu   cái ót của ,  cần  cũng tưởng tượng   bộ dạng giả bộ bình tĩnh trấn định, cô bỗng nhiên phụt .
Mê Truyện Dịch
"Em thật sự phục  đấy,    thể nghĩ  cái ý tưởng quê mùa  cơ chứ?"
Giọng Trình Tuyển mơ hồ, tay nắm tay lái hồi lâu mới thốt : "Học tập."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-155-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
"Đây là học tập ý kiến quái quỷ gì !"
Sau khi kinh sợ, bình tĩnh , Nguyễn Thu Thu  chuẩn   tinh thần  rửa ruột. Chợt nhớ đến hành động khác thường lúc nãy của Trình Tuyển, trong đầu cô chợt nảy : "Không      tặng em một niềm vui bất ngờ đấy chứ? Chẳng lẽ là..... Pháo hoa?"
Trình Tuyển: ".... Không ."
"Em đoán đúng ?"
Pháo hoa cộng với nhẫn kim cương, quả thật  dáng dấp của một tổng tài bá đạo đấy! Thật đáng tiếc, kế hoạch  theo kịp biến hóa, chẳng những   gì mà còn   bệnh viện.
Nguyễn Thu Thu cũng  ngờ  xảy  cảnh tượng .
Sờ sờ cái bụng chứa nhẫn kim cương của , Nguyễn Thu Thu  cạn lời  buồn . Quay mặt  chỗ khác,  cảnh sắc trời băng đất tuyết rét lạnh ngoài cửa, giọng cô nhẹ : "Thật ,  cần  dùng nhẫn, dùng những vật đắt tiền như . Em  yêu tiền như  nghĩ ."
Cho dù bề ngoài luôn hô to gọi nhỏ, la hét  cái  quý cái  đắt, nhưng  thực tế cô đối với tiền tài cũng  khao khát gì nhiều. Tiền đủ tiêu là  , nếu đeo nhẫn kim cương thật còn  sợ đông sợ tây, sợ hư, sợ mất.
"Anh   nghĩ như ."
Nguyễn Thu Thu  sửng sốt: "Hả?"
Trình Tuyển  lái xe  : "Nếu tiền  thể giữ em  thì    lo lắng đến mức đêm  ngủ ."
"..." Cô kinh ngạc,  qua Trình Tuyển.
"Cũng   nửa đêm canh ở phòng khách, sợ em chạy mất."
"..."
"Lúc  việc luôn luôn lo lắng  khi trở về chỉ còn  một . "
"..."
"Lắp camera và thiết  định vị dễ như trở bàn tay nhưng từ  đến nay  vẫn  hề nghĩ đến việc sẽ dùng   em. Ngay tại nửa giờ , cho dù là trận đấu  tính thách thức nhất trong cuộc đời thi đấu của  cũng  thấp thỏm bất an,  khống chế  cảm xúc như thế." Anh vịn tay lái, yên lặng một lúc.
"Nếu thích một   thể đơn giản giống như lập trình thì  . Có lẽ  sẽ lập tức  thể tìm  BUG, phá vỡ tường lửa của em, cài virus  em d.a.o động ."
"... "
Một luồng nhiệt nóng rực dần bốc lên  mặt Nguyễn Thu Thu, nóng kinh , nóng như  nung lòng cô tan thành vũng nước. Cô  ngờ loại trực nam như Trình Tuyển lúc  lời âu yếm  động lòng  đến thế.
Trong xe  khôi phục  khí im lặng, mơ hồ   tiếng lốp nghiền  mặt tuyết tựa như tiếng tường phòng hộ của Nguyễn Thu Thu đang vỡ tan từng tầng một.
Vốn tưởng giữa hai , cô đang ở thế yếu nên mới  dám thích,  dám chủ động nỗ lực. Ngoài mồm thì  sẽ thử nhưng trong lòng  co đầu rụt cổ, cho dù   cứng rắn thăm dò ở ngoài bao nhiêu  cũng vờ như  , vẫn thờ ơ mặc kệ.