Ánh mắt Nguyễn Thu Thu cúi xuống  đầu gối , tay cô nắm chặt thành quả đấm, lộ  tâm trạng bứt rứt vất an.
"Thật .... "
"Ring ring ring ring.... "Tiếng chuông điện thoại Trình Tuyển vang lên, lập tức   quyết đoán tắt . Anh nắm chặt điện thoại cứng đờ, hỏi: "Thật  cái gì?"
Thật  cô   cách nào   thích ?
Thật  cô     thích?
Thật  ----
"Anh   ." Nguyễn Thu Thu vội ho một tiếng, lảng .
Giống như một con ốc sên đang lén lén lút lút thò râu ,   biến động lập tức rút về, gõ như thế nào cũng   . Ở góc Nguyễn Thu Thu   thấy,  đầu tiên thần sắc Trình Tuyển xuất hiện vài phần ảm đạm.
Mặc dù , biểu cảm  mặt và ngữ khí vẫn bình tĩnh chậm rãi   như một.
Anh ấn gọi , : "Alo"
Người gọi là quản lý khách sạn, giọng điệu   vẻ  hoảng hốt lo sợ: "Ông chủ, ngài cầm nhầm bánh gato , bên trong   nhẫn... Loại chuyện như  mà cũng    trò quả thật là chuyện  thể tha,  sẽ lập tức đuổi việc đầu bếp phụ trách việc  ạ... "
"Nhẫn đang ở chỗ của ông?" Trình Tuyển cắt ngang.
Quản lý khách sạn sợ sệt, lập tức ; " đúng đúng, đang ở ngay khách sạn, ngài yên tâm,  sẽ bảo quản thật , tuyệt đối sẽ   mất!"
Thành ngữ   nhất thế gian  lẽ chính là sợ bóng sợ gió.
Giọng Trình Tuyển chậm rãi bình tĩnh,   chỗ nào lên xuống khiến lòng quản lý lo sợ bất an: "Ông chủ... Ngài  phạt như thế nào thì phạt,  giám sát  là  của ,  cũng  trách nhiệm, ... "
"Không cần."
"A?"
"Cũng gọi đầu bếp về . Tháng  gấp đôi tiền lương."
Quản lý khách sạn ngơ ngác: "Ông, ông chủ?"
Đáp  ông là những tiếng "tút tút" thật dài.
Trong xe im lặng, Nguyễn Thu Thu  đằng  cũng   qua qua. Tâm trạng   phức tạp,  mới còn ôm bụng như giấu báu vật gia truyền, bây giờ bụng cô   đáng một đồng,   chắc là cũng   giá mấy cân thịt.
...  mà,  cần   bệnh viện rửa ruột, đối với Nguyễn Thu Thu là chuyện  còn gì  hơn.
Hai   trong xe, im lặng lúng túng kéo dài.
Không khí    phá hư  còn một mảnh, loại thời điểm  mà tiếp tục tâm sự thì chẳng khác nào dậu đổ bìm leo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-156-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Nguyễn Thu Thu vội ho vài tiếng,   ngoài cửa sổ, : "Đi về, đói bụng."
"Muốn  nhà hàng  ? "
"Đừng.".
Thật  cô  sợ, sợ Trình Tuyển    chuyện "ngạc nhiên" kì quát nào nữa. Lần  suýt  máy bay chạy đến một thành phố khác, Nguyễn Thu Thu vẫn còn nhớ rõ lắm, cô mấp máy môi, : "Lần   mấy chuyện thế , vẫn nên thông báo  một tiếng, đừng lãng phí sức lực nữa."
Nếu như còn   .
Trình Tuyển nhẹ nhàng ừ một tiếng,   lúc  tâm trạng của  như thế nào.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, lúc  còn mở miệng  một hai câu, lúc về thì thành hai  câm,  ai hé răng  câu nào. Nguyễn Thu Thu chống khuỷu tay bên cửa sổ xe, sắc trời đen nhánh,  trời điểm xuyết mấy ánh  lấp lánh, lặng lẽ tỏa sáng, cho dù ít ỏi cũng nỗ lực tỏa  hào quang từ chính .
Khóe môi của cô  tự giác  tự giác cong lên.
Mê Truyện Dịch
Lúc trở về khách sạn, hai  ăn ý  đề cập gì đến chuyện phát sinh trong xe. Buffet trong khách sạn  nhiều  lắm, hai  yên lặng ăn xong một bữa cơm, Nguyễn Thu Thu  thể dễ dàng nhận  Trình Tuyển đột nhiên ăn ít .
Thế mà  chỉ ăn một phần món chính, trời sắp nổi bão ,  thể tin !
Hai  yên lặng  qua hành lang, tiến  phòng cho khách.
Giờ   ngủ thì sớm quá, còn mấy tiếng nữa mới đến 0h, một năm mới chính thức qua . Có lẽ xem chương trình Chào Xuân cũng   một lựa chọn .
"Kia---"
"Kia ----"
"Anh   ."
"Em   ."
Nguyễn Thu Thu   nên    đây: "Chúng  ăn ý như thế từ khi nào ."
Trình Tuyển  mặt ,  tiếp lời cô mà chỉ chậm rãi : "Thời gian  còn sớm nữa, ngủ ."
Lúc , Nguyễn Thu Thu bước về phía  mấy bước, đến  mặt Trình Tuyển. Cô thấp hơn Trình Tuyển một cái đầu, càng lộ  vẻ nhỏ nhắn xinh xắn động lòng . Trình Tuyển   gì, dùng ánh mắt hỏi Nguyễn Thu Thu   gì.
Ánh mắt Nguyễn Thu Thu trấn định nhưng tai  đỏ rực.
Cô giang hai tay ,  vẻ   hổ, trúc trắc : "Cho phép  ôm em mười giây,  cho phép từ... "
Lời còn  kịp  xong   cắt ngang, Nguyễn Thu Thu rơi  một vòng tay quen thuộc mà xa lạ. Hai thon dài mạnh mẽ ôm cô thật chặt, như là sợ cô chạy mất, siết chặt đến nỗi Nguyễn Thu Thu  vì  thoải mái mà vùng vẫy một lúc, ngược   ôm càng chặt.
Mùi hương   Trình Tuyển  dễ ngửi,  thở của   dịu  cái lạnh lẽo của tuyết,   dần dần  hòa tan, cuốn lấy làn da nóng hổi.