Hôm nay Nguyễn Thu Thu tam sớm, đang dạo phố.
Tài xế đưa cô đến trung tâm mua sắm còn thì ở chờ. Tài xế riêng của bọn họ là một bác trai trung niên trung thực, ngày bình thường lúc lái xe câu nào, miệng cũng kín. Nguyễn Thu Thu định khi nua quần áo xong sẽ mang một ít bánh trái đồ uống xuống cho bác, cho dù bác ăn thì trẻ con trong nhà cũng sẽ thích.
Chuyện một trung tâm mua sắm trở thành thói quen của Nguyễn Thu Thu, cô bán hàng thấy mặt cô liền tươi như hoa, cung kính dẫn Nguyễn Thu Thu chọn quần áo. Nguyễn Thu Thu thời gian còn sớm nên cô dạo chốc lát, thẳng đến lúc sắc trời tối xuống, thành phố lên đèn mới xách túi lớn túi nhỏ lên xe.
Cô tặng cho bác tài xế một phần bánh trái và đồ uống, bác tài ngày thường nó sẽ gì hiếm khi tỏ vẻ ngượng ngùng như bây giờ, gì cũng lấy.
Từ chối thì từ chối thôi, Nguyễn Thu Thu dứt khoát đặt đồ ở xe, gì mang , bấy giờ bác tài mới thẹn thùng cảm ơn.
Chiếc xe vững vàng lăn bánh, Nguyễn Thu Thu ở ghế xem điện thoại, nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn cho Trình Tuyển.
Nguyễn Thu Thu: Tối nay ăn gì?
Trình Tuyển: Được chọn?
Nguyễn Thu Thu: Anh thế là , buổi tối nấu cháo mà húp .
Đợi một lúc lâu thấy Trình Tuyển trả lời , vẻ là đang chán nản kháng nghị, trong đầu Nguyễn Thu Thu lập tức hiện lên bộ dạng Trình Tuyển phiền muộn, giận mà dám .
Nguyễn Thu Thu sung sướng suýt tiếng.
Bác tài ngìn thoáng qua Nguyễn Thu Thu qua gương chiếu hậu, thấy mặt mày cô tràn đầy ý khỏi cũng mím môi mỉm theo. Ông bật máy nhạc trong xe lên, trong xe vang lên tiếng đàn dương cầm du dương xoa dịu tâm hồn.
Chiếc xe vững vàng chạy trong đêm tối, khung cảnh hai bên đường nhanh chóng xẹt qua, dần trở nên mờ ảo.
Một chiếc xe việt dã mà đen dần dần theo kịp.
Khác với khí nhẹ nhàng vui sướng trong xe của Nguyễn Thu Thu, chủ nhân chiếc xe khuôn mặt dữ tợn, gương mặt căng cứng trong đêm tối trông thật hung ác, nếu lúc Nguyễn Thu Thu thể thấy mặt của chủ chiếc xe nhất định sẽ khiếp sợ hét lên.
Mê Truyện Dịch
Là Từ Bích Ảnh!
Nhiều ngày gặp, sắc mặt Từ Bích Ảnh ngày càng trở nên tiều tụy vàng vọt, nếu như một năm cô là một cô gái xinh , trang nhã tự nhiên thì giờ giống như tuổi xế chiều, mặt mày khô héo, tản tử khí nặng nề.
Từ lúc giở trò hãm hại Nguyễn Thu Thu , trộm gà thành còn mất nắm gạo, chỗ dựa duy nhất của Từ Bích Ảnh - Nam Cung Ngạo Thiên rớt đài, trong vòng một đêm, từ Tổng Giám đốc bá đạo biến thành một tên rác rưởi tí tiền đồ nào, Từ Bích Ảnh một nữa đặt cược sai lầm, mất hết hi vọng xoay , khiến cô trở nên suy sụp, thất bại hơn cả đời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-163-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Từ Bích Ảnh cam tâm.
Cố Du rời bỏ cô , Trình Tuyển cũng nhớ mãi quên con đàn bà , còn công khai hôn nhân của bọn họ.
Con ả Nguyễn Thu Thu rốt cuộc gì !
Nghĩ đến đây, Từ Bích Ảnh càng thêm phẫn nộ.
Hôm nay cô vốn mang tâm tư đồng quy vu tận với Nguyễn Thu Thu mà đến.
Cô kéo Nguyễn Thu Thu c.h.ế.t cùng!
Bên , Nguyễn Thu Thu vẫn cảm giác nguy cơ sắp bùng nổ.
Cô ở ghế chơi điện thoại, Bạch Long Mã gọi cô chơi PUBG tiếp, Nguyễn Thu Thu nhanh chóng trả lời : "Chờ tớ về nhà , các chơi ."
Bạch Long Mã: "Vậy , nhanh lên chút nhé~~"
Dạo cứ thời gian là chơi PUBG, Nguyễn Thu Thu sắp biến thành chồn . Game hại !
*PUBG bên trung là 吃鸡, còn nghĩa là "ăn gà".
Đồ Nam sẽ tiện đường đưa Trình Tuyển về bởi tài xế lái xe thằng về phía khu nhà. Nhìn cảnh cảnh sắc hai bên đường dần quen thuộc, Nguyễn Thu Thu nhét điện thoại túi, chuẩn đợi xe dừng.
Lúc , đột nhiên một chiếc xe lao vút đến, cọ qua bên sườn, đợi Nguyễn Thu Thu kịp phản ứng, đối phương lập tức lao lên, bên tai chỉ còn tiếng va đập "ầm", Nguyễn Thu Thu vững, ngã về theo quán tính. Đầu đập thật mạnh tấm đệm ghế , dù mềm nhưng vẫn đau, Nguyễn Thu Thu kìm kêu đau, lập tức, cô nhanh chóng bám chắc chỗ tựa lưng tránh cho đập thứ hai.
Dưới tình huống cấp bách, bác tài gầm lên giận dữ: "Ngài hãy vững!"
Nguyễn Thu Thu vội vàng hỏi: "Sao thế ?!"
"Người cố ý!"
Bác tài vốn cho rằng định bắt cóc tống tiền, thể đoán xe bên - Từ Bích Ảnh đang ôm tâm tư đồng quy vu tận. Xe việt dã phát tiếng rít nhào trầm thấp trong bóng tối, ngoặt một cái, lao về phía bọn họ!