Cha ruột của đứa bé, tuyệt đối thể nào là Cố Du.
"Tóm , chuyện tiếp theo cứ giao cho chúng phụ trách, cô đừng lo lắng."
"Ngài Trình, thể ngoài chuyện một lát ?"
Trong ánh mắt nghi hoặc của Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển theo cảnh sát ngoài, hai hành lang, lúc cảnh sát mới : "Người nhà của tình nghi hi vọng thể hòa giải bên ngoài tòa án, cũng tỏ vẻ sẽ dùng hết khả năng để khắc phục tình hình. Anh Trình, ..."
"Không cần." Anh đột ngột ngắt lời cảnh sát.
Giọng Trình Tuyển chậm rãi, thể cơn tức giận hề vơi bớt ẩn vẻ lạnh lùng lý trí.
"Bọn họ nhất đừng chữa lợn lành thành lợn què."
"Được , . sẽ truyền đạt ý kiến của cho họ."
Sau khi cảnh sát rời , phòng bệnh một lập tức rơi im lặng tĩnh mịch. Nguyễn Thu Thu một lúc, cúi thấp đầu, tóc mai toán loạn.
Trình Tuyển , sắc mặt khôi phục vẻ bình thường, cầm tay Nguyễn Thu Thu hỏi: "Còn đau ?"
"A... Vẫn ."
Nếu vẫn đang siết c.h.ặ.t t.a.y cô, cô sẽ tin rằng Trình Tuyển sớm bình tĩnh .
Lòng bàn tay toát mồ hôi, cảm giác ươn ướt khiến Nguyễn Thu Thu khó chịu nhưng lúc cô rút tay , bây giờ giống như cô đang an ủi Trình Tuyển, rõ ràng cô mới là thương mà, Trình Tuyển phản ứng còn mạnh hơn cả cô.
"Thật ... Trong khoảnh khắc đó, em sợ sẽ chết."
"..." Ánh mặt của chuyển đến cô.
"Em còn tưởng sẽ gặp nữa."
Dáng vẻ Nguyễn Thu Thu vụng về thẳng thắn khiến lòng Trình Tuyển dâng lên chút vui mừng, chờ đợi một thời gian dài đằng đẵng cuối cùng cũng đáp , thể đây.
Không đợi Nguyễn Thu Thu phản ứng, ôm chặt cô trong ngực. Anh nhẹ : "Không , sẽ ngày đó."
"Cộc cộc cộc!" Tiếp gõ cửa kèm theo giọng vội vàng cách một tấm cửa truyền đến.
"Chị dâu! Chị dâu, chị chứ! "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-167-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Đồ Nam việc cực nhanh, xử lý xong việc bên ngoài là lập tức chạy đến bệnh viện. Cho dù bác tài rõ Nguyễn Thu Thu chỉ thương nhỏ, phản ứng và sắc mặt lúc đó của Trình Tuyển vẫn khiến Đồ Nam đời khó quên . Cậu thật sự dọa sợ , nhanh chóng xử lý xong việc bên ngoài là lập tức tranh thủ chạy đến.
"Chị dâu!"
Đồ Nam l* m*ng đẩy cửa , lọt tầm mắt là hình ảnh đại boss ôm chặt chị dâu trong lồng ngực. Cái liếc xéo đầy c.h.ế.t chóc của đại boss khiến Đồ Nam ý thức , chắc là, lẽ, khả năng đến đúng lúc .
Đồ Nam lúng túng gãi gãi đầu: "... Không là ."
Bầu khí phá vỡ, Nguyễn Thu Thu cũng thể tiếp. , thời gian của bọn họ còn dài, cũng vội, Nguyễn Thu Thu gọi Đồ Nam , cảm ơn đến thăm.
Cho dù Đồ Nam l* m*ng nhưng cũng là vì lo lắng cho sự an của cô. Cảm giác quan tâm thật .
Nguyễn Thu Thu nghiêm túc : "Cảm ơn."
Đồ Nam sững sờ, lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng : "Sao đột nhiên chị nghiêm túc , em quen. Không là , là ."
Hiếm khi Nguyễn Thu Thu thấy da mặt mỏng như thế, kìm nổi bật .
Mặt Đồ Nam càng đỏ hơn, tinh lực dồi dào nịnh nọt: "Chị dâu, chị thật, mặt thương mà vẫn như ."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Trình Tuyển: "..."
Ngày thường cũng đều là nhân mô cẩu dạng, lúc khen cô càng càng biến chất thế.
Mê Truyện Dịch
Đồ Nam nhận thấy tình hình hiện tại càng bôi càng đen, vội ho một tiếng, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: " , chuyện còn Phó Tử Trừng ở đây, nên sẽ nào thì sẽ như thế, chắc chắn sẽ để hung thủ thoát tội."
"Vậy thật cảm ơn ."
Đang , ngoài cửa vang lên tiếng "cộc cộc cộc", cửa đẩy , đến là Cố Du.
Anh chạy vội tới từ công ty, tránh đám paparazzi, quần áo lộn xộn, trông vô cùng chật vật. Anh bước nhanh tiến , đầu tiên là xác định tình trạng của Nguyễn Thu Thu, khi chắc chắn là cô vấn đề gì, dây thần kinh căng thẳng suốt nãy giờ mới thả lỏng một chút.
Cố Du khổ, ánh mắt lộ rõ vẻ hổ: "Thật xin , dù lúc xin cũng quá muộn, là do vấn đề của gây cho em phiền phức lớn như hôm nay, khi giải quyết xong chuyện , sẽ đơn từ chức nộp cho bộ phận nhân sự, lấy danh dự của thề sẽ bao giờ để Từ Bích Ảnh cơ hội chuyện thương tổn đến em..."
"Xin đừng như ."
Cố Du luôn ôm hết trách nhiệm về . Mắt thấy ngay cả công việc cũng sắp từ bỏ, Nguyễn Thu Thu vội vàng cắt ngang: "Giữa Từ Bích Ảnh và chút hiểu lầm và mâu thuẫn nhưng những chuyện đều liên quan gì đến , cũng như liên quan đến những khác, cho nên cần tự trách."