“ là  con bé, lòng ...”
Ánh mắt Trình Tuyển chuyển sang   Từ Bích Ảnh khiến bà lập tức im re.
Đồ Nam bước lên phía  một bước,  lạnh: “Bác gái , chắc là bác vẫn  hiểu con gái bác  phạm sai lầm lớn đến mức nào nhỉ. Cháu thật lòng khuyên bác bây giờ nên   ngoài hóng gió cho tỉnh táo  , đừng để việc  của bác khiến cho con bác tự dưng   thêm mấy năm tù. Như  thì quá    đúng ?”
“.. ...” Bà nào   mấy cái lý lẽ lý lôi như , cùng lắm là chỉ dám khuya tay múa chân  loạn dày vò bọn họ, nhận ánh mắt lạnh như băng của bọn họ thì im re, cảm thấy  ngượng.
Cố Du thở dài: “Dì , dì tiếp tục  ồn như  là đang  hại Bích Ảnh đấy.”
Không lâu , phòng bệnh  khôi phục vẻ yên tĩnh.
Từ Bích Ảnh lẳng lặng   giường bệnh, trạng thái tinh thần của cô  lúc  trông  vẻ khá , chỉ là đôi mắt lúc  bất kỳ ai đều tràn đầy thù hận. Dặc biệt là lúc  Nguyễn Thu Thu, chỉ hận  thể nhảy dựng lên b*p ch*t cô.
"Cô  đến ."
Nguyễn Thu Thu  lặng  giường bệnh,  cô  : "Cô  gặp ?"
"... A. Đợt lát nữa  chuyện   riêng với cô."
Lúc Từ Bích Ảnh   những lời , cô   thể rõ ràng cảm nhận  mấy   mặt đang mơ hồ che chở Nguyễn Thu Thu, cứ như  đang   giường bệnh là cô đây chính là sài lang hổ báo  bằng. Cô  nén giận,  lạnh: "Tội  cũng nhận , mấy  sợ cái gì,   ăn thịt cô  ."
Dù  đoán   kết quả, Cố Du vẫn  nén nổi bi thương; "Bích Ảnh, em  nên  , em ngốc quá."
Hốc mắt Từ Bích Ảnh cũng đỏ lên.
Tỉnh   hôn mê,   tự tử  thành,  Nguyễn Thu Thu chẳng qua chỉ  vài vết thương nhỏ, lòng cô  tràn đầy mỏi mệt và  cam tâm. Ngay  đó, bác sĩ  tiếc nuối thông báo cho cô, đứa bé trong bụng cô  thể giữ , phản ứng đầu tiên của Từ Bích Ảnh chính là ngạc nhiên,  ngờ cô  mang thai. Số  cô lên giường với Nam Cung Ngạo Thiên chỉ  thể đếm  đầu ngón tay, mỗi một  đều là ký ức chẳng vui vẻ gì,  ngờ lơ đãng  để  một sinh mệnh      từ lúc nào.
Từ Bích Ảnh che bụng, một tay che khuất gò má,   cô nên   nên  đây.
Vận mệnh của cô vì   thảm đạm như thế!
Cô  hiểu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-169-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Nam Cung Ngạo Thiên đang  điều trị tại một bệnh viện khác, tình trạng   định. Chỉ sợ  tiếp theo gặp mặt chính là ở  tòa .
Từ Bích Ảnh khàn giọng : " nhận thua, là  xui xẻo, là   đủ cẩn thận,   trả giá đắt, cho dù các   hành hạ, tra tấn  thế nào  cũng nhận hết."
"Cô vẫn  hiểu ?" Nguyễn Thu Thu nhẹ than một tiếng, "Không  ai  mạng cô cả, cũng  ai cố ý  hại cô hết."
"Không    hại , chỉ    cướp  những thứ thuộc về ." Từ Bích Ảnh gắt gao  chằm chằm Nguyễn Thu Thu, "Thứ cô   đủ nhiều ,  cần giả mù mưa sa     mặt  nữa."
" cướp của cô cái gì?" Nguyễn Thu Thu hỏi.
"Cố Du của tao! Trình Tuyển của tao! Mày cướp bọn , cướp hết!" Từ Bích Ảnh kêu đến khàn cả giọng, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, "Tất cả đều là của !"
Vừa  hết lời, trừ Nguyễn Thu Thu , mấy   trong phòng đều nhất trí cho là Từ Bích Ảnh điên . Cố Du thì thôi    gì, nhưng  chằm chằm chồng nhà   là chuyện quái gì thế,  nhắc đến cả Trình Tuyển, ngay cả sắc mặt của Cố Du cũng chẳng   gì.
Cố Du : "Bích Ảnh,  thuộc về chính ,   đồ vật thuộc sở hữu của em. Những  khác cũng ."
" mà!  mà  khi Nguyễn Thu Thu xuất hiện,   thích là em đúng ? Là cô  xuất hiện cướp   đúng ?"
Mê Truyện Dịch
"..."
Cố Du trầm mặc,   chọc thủng ảo tưởng của cô. Trên thực tế, từ lúc bắt đầu, tình cảm của  với Từ Bích Ảnh chỉ  tình  ràng buộc cùng với trách nhiệm  thể trốn tránh. Mối quan hệ của bọn họ  đây chủ yếu là do gánh nặng của bậc cha chú,   chịu trách nhiệm cả đời với cô.
Sự im lặng của Cố Du khiến Từ Bích Ảnh bất an, cô  chờ đợi câu trả lời   nét mặt của Cố Du như , tất cả cảm xúc  mặt  đều   thứ cô   thấy, m.á.u cả  lạnh băng, nhiệt độ tứ chi cũng dần giảm xuống, khiến lòng cô lạnh lẽo.
"Du ca ca,  từng thích em đúng ?" Từ Bích Ảnh cẩn thận hỏi.
Cố Du chỉ im lặng.
Trong chuyện ,   thể lừa gạt , hồi lâu   khẽ : "Xin ."
Không thích chính là  thích, chuyện tình cảm  thể miễn cưỡng .