Một câu xin của Cố Du, khiến tư thái giãy giụa ầm ĩ mới của Từ Bích Ảnh thoáng chốc nặng nề rơi trung, đập nát chấp niệm và sự kiêu ngạo cuối cùng của cô, đáng một đồng.
Ý cố nặn khuôn mặt cứng đờ, cổ họng như đang phát tiếng bi thương r*n r*.
Hóa từ đầu đến cuối, một ai... Yêu cô ư?
Cô ngơ ngác Cố Du, Cố Du tránh ánh mắt của cô, vẻ mắt áy náy. Cô sang Trình Tuyển câu nào từ lúc bước , ánh mắt của rõ ràng là keo kiệt chẳng thèm cô một, hệt như đời , cho dù cô phấn đấu, cố gắng đến mức nào đều thể khiến cho gương mặt cô lâu một chút.
"Bởi vì, tình yêu dựa cậy mạnh theo đuổi mà là hấp dẫn lẫn ." Giọng Nguyễn Thu Thu bình tĩnh trần thuật sự thật với cô: "Nếu như cô từng tự yêu bản , thể khác yêu cô."
Môi Từ Bích Ảnh run run, một lúc, hồn bay phách lạc : " thật sự ghét cô..."
...
Từ Bích Ảnh thẳng thắn thừa nhận sai lầm của . Cô từ bỏ cuộc sống của , Nguyễn Thu Thu chỉ hi vọng cô thể rút học kinh nghiệm từ , hi vọng cô sống uổng một đời nữa.
Lúc bọn họ chuẩn rời khỏi phòng bệnh, Từ Bích Ảnh gọi Nguyễn Thu Thu .
" mấy lời riêng với cô."
Trình Tuyển cầm khuỷu tay Nguyễn Thu Thu, kéo cô về phía .
Nguyễn Thu Thu vỗ vỗ tay trấn an, lắc đầu: "Không chuyện gì , chỉ mấy câu thôi." Dù gì thì giờ Từ Bích Ảnh cũng yếu ớt, đừng đến chuyện hại khác, ngay cả giơ cánh tay lên cũng bủn rủn, thể gì cô .
Trình Tuyển: "Nửa phút."
Nguyễn Thu Thu bật : "Được, nửa phút thì nửa phút."
Trong phòng chỉ còn hai Nguyễn Thu Thu và Từ Bích Ảnh. Để tránh xảy chuyện ngoài ý , Nguyễn Thu Thu cách cô hơn một mét, Từ Bích Ảnh lạnh: " thật sự cắn c.h.ế.t cô, cô đến gần chút để còn sức."
"Đừng , thịt khó ăn lắm." Nguyễn Thu Thu thành khẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-170-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Từ Bích Ảnh thèm để ý đến câu đùa của cô, tiếp tục lạnh băng : "Bây giờ cô đang đắc ý ư?"
"Sao đắc ý?"
" cuối cùng cũng hiểu rõ, cách của cô thật, một mũi tên trúng hai con nhạn cơ đấy. Đánh bên trong Gia Trừng, trở thành chủ nhân thứ hai của Gia Trừng, đồng thời phát triển tình cảm với Cố Du, đợi lúc Trình Tuyển c.h.ế.t , cô thể quang minh chính đại kế thừa Gia Trừng, qua vài năm là thể danh chính ngôn thuận đến với Cố Du. thật sự cho cô một tràng pháo tay đấy, đúng là tính kế nổi cô."
Mê Truyện Dịch
"... Cái gì?"
Từ Bích Ảnh thấy sắc mặt Nguyễn Thu Thu trắng bệnh thì nhăn mày: "Cái gì là cái gì?"
"Vì cô cảm thấy Trình Tuyển sẽ chết?"
Từ Bích Ảnh sững sờ, lập tức nở nụ . Giọng cô thoải mái đắc chí: "Không ngờ... Không ngờ, cô còn trùng sinh sớm hơn cả , Trình Tuyển sẽ chết, sẽ khác hại chết, bây giờ nhớ , cũng hiểu , hẳn là đối thủ cạnh tranh của . Ha ha, đây chính là kết cục của đấy."
"..."
"Cô cảm thấy cô đổi nhiều chuyện thì ngay cả sống c.h.ế.t của cũng thể đổi ư?" Từ Bích Ảnh lạnh: "Tốt, cô cứ sống trong lo lắng cả đời . khuyên cô đừng nên quá yêu , nếu chỉ tự chuốc lấy khổ thôi."
*
Những khác đồng loạt khỏi phòng bệnh, Cố Du thấy cha của Từ Bích Ảnh . Quay qua suýt nữa đụng một cô hội sĩ, cô hộ sĩ tuổi lớn, mặt tròn tròn như quả táo, cái đầu nhỏ xinh, đôi mắt xinh dán chặt Cố Du rời.
Phảng phất như cuộc gặp gỡ định mệnh, hai ngơ ngẩn bốn mắt .
Cố Du hồi phục tinh thần, khách khí : "Vị ?"
"Anh là Cố Du?" Cô bé y tá tung tăng như chim sẻ, khuôn mặt đỏ bừng, "Thật trùng hợp, ngờ còn lúc thấy thật."
Cố Du còn tưởng cô là fan của , đối phương líu díu nhanh chóng : "Chắc là nhớ em , em chỉ là fan của , em còn từng chơi game với đấy. Anh còn nhớ 《 Như mộng lệnh 》? Em cũng ở trong bang Trường Nguyệt Đạp Ca đấy, em với bọn Bạch Long Mã quan hệ tồi , từng dẫn em đánh quái vài nữa, còn khen kỹ thuật của em tồi nữa cơ."
Màn tự thuật liên thanh của cô bé khiến ngây , lập tức, nhờ nhớ cực của Cố Du nhanh chóng nhớ , lúc đúng là một nhân vật như . Hiếm thấy cô gái nào kỹ thuật như cô nên thuận miệng khen vài câu, kết quả là Từ Bích Ảnh giận dỗi, sướt mướt, náo loạn suốt mấy ngày, dựa theo yêu cầu của Từ Bích Ảnh, xóa lời mời kết bạn của đối phương, mấy hôm , cô bé rút khỏi bang phái.