Trình Tuyển cầm chặt Yakut.
Ánh mắt   về phía Nguyễn Thu Thu,  cứ  chằm chằm cô khiến cô  mất tự nhiên. Anh tiếp tục : "Là cô   với em những thứ đó ?"
Nguyễn Thu Thu lẩn tránh ánh mắt của , úp úp mở mở: "Thì đại khái là em suýt c.h.ế.t một  nên ngộ  nhiều thứ."
Từ Bích Ảnh cho rằng cô trọng sinh là bởi vì cô   từng xúc gần gũi với cô,  hiểu  gì về cô.  những  khác thì  giống , nhất là Trình Tuyển,  thấy hết biến hóa   của cô,  bình thường sẽ chẳng ai nghĩ là linh hồn bên trong   đổi.
Chuyện , Nguyễn Thu Thu  vĩnh viễn gạt Trình Tuyển, đương nhiên sẽ  nhắc đến chủ đề liên quan.
"Đừng cả nghĩ,  cũng   Steve Jobs, cho dù   c.h.ế.t thì bọn Đồ Nam cũng  thể gác đòn đông, Gia Trừng vẫn sẽ càng ngày càng phát triển, chỉ thiếu  một khối gạch móng,  nhanh sẽ  khối gạch khác  ."
Có thời gian   mấy việc ,  bằng tự nâng cao thực lực của , hoặc là dứt khoát vắt óc tìm kế, bày mấy cái âm mưu dương mưu, đào vài nhà thiết kế hoặc là lập trình viên qua bên , đó mới là cách thương nhân  tăng lợi ích của  lên tối đa.
Mê Truyện Dịch
Dùng cách mưu hại  khác để tăng triển vọng cho công ty ,   ngu thì là xuẩn.
Nguyễn Thu Thu: "... Ồ!"
 ngẫm  cũng đúng, công ty lớn như Gia Trừng, ý tưởng cốt lõi cũng   dựa  một .   theo cách khác, đối với bọn Đồ Nam mà , Trình Tuyển chính là  lãnh đạo cốt lõi. Trên miệng   thì là  quan trọng nhưng  là một tồn tại  thể  thế...
Nguyễn Thu Thu nghiêm túc suy nghĩ một thời gian  lâu, đột nhiên nghĩ đến,  lẽ Trình Tuyển    đối thủ cạnh tranh  thương trường hại chết?
Có lẽ ----
Ăn thực phẩm rác rưởi nhiều quá,  thể sụp đổ,  cảm lười  bệnh viện, kết quả là đang sống sờ sờ tự nhiên bệnh chết, ăn uống  việc nghỉ ngơi  lành mạnh trong thời gian dài dẫn đến ung thư, tai biến..... Cái nào cũng   lý.
Cô  khỏi 囧 囧.
Lại  Trình Tuyển  nữa, đột nhiên nhận  với bộ dáng lười nhác  mà Trình Tuyển vẫn sống đến bây giờ, thật  dễ dàng!
Trình Tuyển: "..." Không hiểu , đột nhiên    dự cảm chẳng lành.
Trong ánh  chăm chú của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu  lên.
"Từ hôm nay trở , bảo vệ sức khỏe, quý trọng mạng sống, ăn uống,  việc, nghỉ ngơi đều  điều độ,  thêm  bớt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-172-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Trình Tuyển: "..."
"Được , để tránh cho  c.h.ế.t quá sớm,  ngủ sớm ."
Nguyễn Thu Thu đẩy  về thư phòng. Trình Tuyển tỏ vẻ  tình nguyện liếc qua cái bàn bày đầy hoa quả khô và đồ ăn vặt, Nguyễn Thu Thu nghiêm mặt trừng mắt  : "Nhanh  ngủ ! Người trẻ tuổi mà cứ bày đặt thức khuya!"
Trình Tuyển: "Đồ ăn vặt của ..."
"Bành!"
Nguyễn Thu Thu đóng sầm cửa , phát  tiếng kêu thảm thiết, cách tấm cửa, Nguyễn Thu Thu sâu kín : "Nếu như để em phát hiện đồ ăn vặt  bàn mất miếng nào, ngày mai ăn  khí."
"..."
Hôm nay, Nguyễn Thu Thu tài nào ngủ yên , cô xoay qua xoay , khung cảnh trong mơ hỗn loạn, lúc thì là chuyện của thế giới , lúc thì là ký ức kiếp  của Từ Bích Ảnh, cả hai lặp  lặp , đan xen lẫn lộn, cuối cùng khuấy đảo điên lên.
Cô trở , trong mộng cũng vẫn nhíu chặt lông mày,   vẻ ngủ   yên . Một bàn tay đập  ván giường, phát  tiếng vang lanh lảnh.
Trong phòng khách tối om, một bóng  đang chậm chạp nhẹ nhàng di chuyển, đột nhiên  thấy tiếng động truyền đến từ phòng ngủ Nguyễn Thu Thu, lập tức  hình tại chỗ.
Là Trình Tuyển.
Đêm hôm khuya khoắt, xuất hiện ở phòng khách, ngoại trừ ăn vụng cũng chỉ  ăn vụng.
Đợi một lúc,   thấy tiếng Nguyễn Thu Thu quát lớn,  lặng lẽ tiếp tục xê dịch đến phòng bếp.
Trong tủ lạnh nước ngọt  thấy, trong ngăn tủ bếp mì tôm  , Trình Tuyển tìm hết một vòng, đừng  là lạp xưởng, ngay cả vỏ nhựa cũng còn chẳng thấy. Anh  yên lặng di chuyển đến phòng khách,  thẫn thờ  ghế sofa.
Trên bàn bày đầy đồ ăn vặt và hoa quả khô, Trình Tuyển vươn tay, cầm lấy nột túi thịt khô như  khi, đang chuẩn  xé vỏ, trong đầu  hiện lên lời cảnh cáo trịnh trọng của Nguyễn Thu Thu.
Trình Tuyển trầm mặc.
Vì một túi đồ ăn vặt mà hi sinh một bữa cơm trưa,  ăn cơm căn tin tập thể, nghĩ thế nào cũng  thấy  lời.
May mà  còn  căn cứ bí mật, Nguyễn Thu Thu nhất thời nổi hứng chắc chắn sẽ quên mất  gầm sofa còn đồ. Hai chân Trình Tuyển rẽ , cong   xuống, thò tay xuống  đáy ghế sofa,  chạm  gì. Ngay khi  nghĩ là đồ ăn vặt   tịch thu hết  thì đầu ngón tay  chạm  một túi thức ăn phồng lên, Trình Tuyển nhẹ nhàng linh hoạt rút .