Lần  Đồ Nam thực sự  thấy rõ sắc mặt của Trình Tuyển.
Người ngoài   thì sẽ thấy bộ dáng  mặn  nhạt  của Trình Tuyển trông  vẻ vô cùng  vui.  Đồ Nam   theo Trình Tuyển nhiều năm như , cũng coi như hiểu  Trình Tuyển  khá nhiều,  mặt đại boss Trình nào  chút  tình nguyện nào,  Nguyễn Thu Thu quản lý,   lời một cách lạ thường, ngoài mặt  thì vô cùng bất đắc dĩ nhưng  thực tế tâm trạng  vô cùng .
Lần cuối cùng Đồ Nam  thấy bộ dáng  là  đầu tiên công ty nghiên cứu  trò chơi đạt  thành công vô cùng lớn.
Đồ Nam: "..."
Dùng từ "hèn mọn"  vẻ  thích hợp để hình dung Đại boss Trình lúc ----
Anh đang mừng thầm! !
Không đúng, Trình Tuyển  quản lý chặt chẽ như thế thì mừng cái quần què gì?
Cẩu độc  Đồ Nam mờ mịt  Trình Tuyển  theo  lưng Nguyễn Thu Thu, hai  một  một  bước  văn phòng, cửa  đóng .
Trong đầu  bỗng hiện lên lúc còn là học sinh, khuôn mặt xinh   nóng  lạnh    cảm xúc gì, chỉ  Đồ Nam vốn đang tính hỏi  một vấn đề toán học lớn đang  khó cả lớp.
- -----Cậu ngay cả bài  cũng  ?
- ------ Bài  cũng  ?
- ------ Cũng  ?
- ------ Không ?
Đề  quá khó mà! Cẩu độc  ! Biết! Giải! A!
Ngồi trong văn phòng, Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên  đầu, ngờ vực  quanh: "Kỳ lạ, hình như em  thấy tiếng chó sủa? Trong công ty   nuôi chó mà?"
Trình Tuyển bình tĩnh ăn trứng tráng: "Nghe lầm."
"Chắc ."
Dạo , cho dù là làn việc, nghỉ ngơi  ăn uống, Nguyễn Thu Thu đều giám sát Trình Tuyển vô cùng chặt chẽ. Lúc đầu cô cũng định nghiêm ngặt như thế, chỉ là  nâng tiêu chuẩn cao lên một chút, đang chờ Trình Tuyển mặc cả,  ngờ  qua vài ngày, Trình Tuyển vẫn nhẫn nhục chịu đựng, Nguyễn Thu Thu  cho ăn,  cũng sẽ  ăn.
Cứ như thế, Nguyễn Thu Thu cảm thấy  ngại ngùng.
"Thật ... Thỉnh thoảng ăn một ít đồ ăn vặt cũng   vấn đề gì.   cố gắng uống nhiều nước sôi để nguội, uống ít đồ uống ngoài thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-174-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Trình Tuyển bình tĩnh gắp trộm một miếng thịt gà trong hộp cơm của Nguyễn Thu Thu: "Được."
Nguyễn Thu Thu:????? Cho rằng cô mù ?
Để khen ngợi thái độ gần đây của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu quyết định mua cho  một cái bánh gato nhỏ. Đã là niềm vui bất ngờ thì đương nhiên Nguyễn Thu Thu  thể   , cô  nghĩ , đợi  khi ngủ trưa xong, mượn cớ gì đó   ngoài một chuyến.
Chẳng  từ lúc nào, từ phía , Trình Tuyển lặng lẽ  lên . Hôm nay  mặc một chiếc áo lông mỏng màu đen, mặc áo hoodie bên trong, ngón tay buốt lạnh như băng.
Nguyễn Thu Thu   bàn ngủ vô cùng ngon lành.
Anh yên lặng  phía , im lặng một hồi, chậm rãi vươn tay ,   vẻ như  xoa lên mái tóc mềm mại của cô. Những ánh nắng vàng vụn vỡ len lỏi qua khe cửa sổ, bóng hai  như  mạ lên một tầng ánh sáng dịu nhẹ m.ô.n.g lung, khung cảnh lúc  thật !
Một giây .
Trên cổ  một bàn tay lạnh như băng chạm , gióng như  một quả cầu tuyết nhét  cổ áo giữa mùa đông, cái rét lạnh thấu xương khiến Nguyễn Thu Thu giật  hoảng hốt, suýt nữa nhảy dựng lên.
"Anh  gì thế? " Nguyễn Thu Thu nổi giận đùng đùng.
Trình Tuyển: "Gọi em dậy."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Cái thằng mất nết  vẫn là ăn thực phẩm rác đến c.h.ế.t  là .
Trình Tuyển  Nguyễn Thu Thu đập mới   khỏi văn phòng, Nguyễn Thu Thu thật  hiểu  rảnh háng quá nên  tìm việc  gì. Chạm mặt Cố Du  lâu  gặp, hai  bốn mắt  , Cố Du  hổ  thoáng một cái,  ý tìm một chủ đề để đánh tan bầu  khí căng thẳng giữa hai : " tới tìm Đồ tổng..."
Trình Tuyển một tay đút túi,  ngang qua  , tỏ vẻ lười chẳng thèm     tiếp.
Cố Du: "....."" Hình như      bơ .
Công việc buổi chiều khá bề bộn, Nguyễn Thu Thu   thời gian   ngoài, mãi tận đến lúc tan , cô liếc  điện thoại, đánh giá giờ  vẫn kịp  mua bánh ngọt, bảo Trình Tuyển đợi cô ở cửa   của công ty ,  đó hai   thể tiện đường  một nhà hàng gần đây ăn cơm.
Giữa mùa xuân, hai ba ngày trời nổi gió lớn, thổi vù một cái là  thể  Nguyễn Thu Thu run bần bật, lạnh thấu tim gan.
Cô đội mũ, đeo khẩu trang, nhanh nhanh chóng chóng chạy đến cửa hàng bánh ngọt, mua một chiếc bánh Mousse, một cái bánh phô mai, một cái bánh ngọt ngàn tầng. Đợi nhân viên cửa hàng đóng gói xong, Nguyễn Thu Thu xách mấy cái bánh ngọt, ngâm nga bài hát, tung tăng  về phía công ty.
Mê Truyện Dịch
 lúc , cô  thấy xa xa  tiếp   nghị luận ầm ĩ, ngay tại cửa lớn Gia Trừng, vài  qua đường lẻ tẻ vây quanh, cách đó  xa, tầm vài mét, một chiếc xe con màu đỏ đ.â.m  đèn đường, đầu xe lõm  do va chạm mạnh, mảnh vỡ rơi đầy đất,   thê thảm.