Nguyễn Thu Thu kinh ngạc: "Chuyện gì xảy  với  ? Sao kỹ thuật  tiến bộ vượt bậc thế?"
Trình Tuyển chậm rì : "Học qua một ít,  đơn giản."
Nguyễn Thu Thu: "....."
Sao cô   cảm giác trí thông minh của   dè bỉu thế ?
Trình Tuyển chụp cho Nguyễn Thu Thu thêm mấy tấm nữa. Nguyễn Thu Thu cầm camera  chụp cho , Trình Tuyển từ chối. Anh : "Anh  thích chụp ảnh."
"Được thôi."
Nguyễn Thu Thu ôm camera : "Vốn đang định chụp chung với  mấy tấm, đành chịu ,    cơ hội  ."
"Chụp chung thì ."
Nguyễn Thu Thu: "Hả?"
Trình Tuyển lặp   nữa: "Chụp chung thì ."
Trình Tuyển  , Nguyễn Thu Thu lập tức hớn hở cầm camera chụp ảnh cho hai . Một tay cô khoác tay Trình Tuyển,  mật dựa  bả vai ,  bên cạnh lập tức đờ , mặc dù  bên ngoài vẫn tỏ  bình tĩnh, tâm lặng như nước
Khung cảnh dừng  tại giờ phút .
Nguyễn Thu Thu thu tay về, xem ảnh chụp  trong camera. Cô chớp chớp mắt, hỏi: "Sao đột nhiên mặt   hồng thế?"
Lúc ngẩng đàu lên, Trình Tuyển  khôi phục vẻ bình thường. Đối mặt với nghi vấn của Nguyễn Thu Thu,  trả lời  bình tĩnh.
" Mặc quá nhiều. "
Nói,  nắm chặt tay Nguyễn Thu Thu: "Đi,  ngắm hoa. "
Trên đường  Trình Tuyển  chịu buông tay . Bàn tay  to lớn mà ấm áp, nắm tay Nguyễn Thu Thu suốt, hai  yên lăng sánh vai cùng   trong rừng cây, trải nghiệm   khiến Nguyễn Thu Thu cảm thấy vô cùng  . Giống như  cho ăn một viên kẹo đường, lòng cô ngọt ngào khiến ngay cả hít  khí cũng hít  vị ngọt.
Ánh mắt Trình Tuyển tinh tường định vị: "Đằng   bánh ngọt,   mua mấy cái."
Nguyễn Thu Thu:???
Quả nhiên, hương vị ngọt ngào   tưởng tượng mà thật sự  một quán bán bánh ngọt nhỏ ở đây. Trong quán bày biện đủ loại kiểu dáng bánh ngọt tinh xảo, Nguyễn Thu Thu chọn một cái bánh ngọt gạo nếp hoa  đào, : "Mua mấy cái   "
Bánh ngọt mềm mại như tan trong miệng, đặt  trong miệng  mang theo vị thơm ngọt quấn quýt, ăn thật ngon.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-195-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Trình Tuyển vung tay lên: "Mỗi loại lấy năm cái. "
"Này  ăn  hết ?"
Nguyễn Thu Thu  thốt lên, liền  là  hỏi thừa . Trình Tuyển chỉ  ăn  đủ,     chuyện ăn  hết chứ.
Khách hàng lớn tới, ông chủ tươi  hớn hở đóng gói bánh ngọt, đưa thêm mấy cái nứa, vô cùng nhiệt tình đưa cho hai : "Lát nữa hai   định  miếu ?"
"Miếu? Chung quanh đây  miếu ạ"?
" ,    xây dựng từ thời nhà Đường,  linh. Cầu duyên cầu sự nghiệp, cầu  ước thấy. Vợ chồng trẻ hai   ngang qua cúi chào cũng . Nếu  tin mấy cái , cứ coi như    gì ha ha ha ha!"
Nguyễn Thu Thu vốn  tin quỷ thần. Cô tự nhận  là  thuộc chủ nghĩa duy vật, nhưng    tự  trải nghiệm chuyện thần kỳ như xuyên đến một thế giới khác,   thể vẫn tin rằng thế giới    thần. Ngẫm  cũng thật kỳ diệu, một năm  cô vẫn còn sống một  trong một thành phố nhỏ, cho rằng  sẽ sống một  như  đến hết quãng đời còn .
Mà giờ -----
Trình Tuyển vẫn còn đang nắm tay cô, đầu ngón tay chạm  , quấn quýt, Trình Tuyển nắm tay cô  chặt,  hề  ý định nới lỏng.
"Vừa , nếu  đến đây ,  qua đó một lát ."
Tất cả  thứ của ngày hôm nay đều tới  kỳ diệu, Nguyễn Thu Thu chỉ  thành tâm  cô và Trình Tuyển cầu nguyện, hy vọng quãng thời gian tiếp đến sẽ suôn sẻ một chút, hy vọng Trình Tuyển sẽ  xảy  chuyện gì.
Trình Tuyển xách túi bánh ngọt  gói kỹ càng, tay  nắm c.h.ặ.t t.a.y Nguyễn Thu Thu,  cô  ,   về phía cô. Mí mắt thường ngày rụp xuống giờ  chằm chằm  cô, thấy cô mờ mịt  , đang định lên tiếng hỏi, Trình Tuyển  : "Thôi bỏ ."
Nguyễn Thu Thu năn nỉ: "Dù  cũng tiện đường,  qua đó một lát thôi. Lâu  em   chùa miếu gì,   cùng em  ?"
Trình Tuyển im lặng vài giây, cuối cùng cũng  thể từ chối.
"Được."
Trên đường , Trình Tuyển  những  bỏ bánh ngọt  ăn như bình thường mà cứ im lặng suốt, nắm tay Nguyễn Thu Thu càng chặt hơn. Chuyện hai   suốt đường mà   với  lời nào là chuyện bình thường mà lúc  Nguyễn Thu Thu  cảm thấy  mất tự nhiên. Nguyên nhân đến từ tâm trạng bất thường của Trình Tuyển, áp suất quanh  giảm mạnh, buồn bực đến khó thở.
Nguyễn Thu Thu  mặt sang  , góc nghiêng của    , đường nét sắc sảo, mũi cao ngất thanh tú, lúc  nhấp môi, môi mím thành một đường thẳng tắp, càng tô đậm thêm  sống chớ  gần.
"Sao ?" Nguyễn Thu Thu hỏi, "Anh  thích  chùa ư?"
Trình Tuyển: "Không ."
"Vậy    ủ ê thế, đói bụng?" Nguyễn Thu Thu chỉ  thể nghĩ đến đồ ăn.