Đồ Nam gọi một tiếng mới lấy tinh thần.
Cậu đối diện thư ký ghi chép nội dung, dáng vẻ cần cù chỉ quan tâm đến gia quốc thiên hạ quan tâm đến nhi nữ tình trường khiến Đồ Nam uể oải hết sức.
Đồ Nam trì độn hỏi: "Cậu cái gì? "
Phó Tử Trừng: "..."
Quả nhiên! Hôm nay biểu hiện kém đến !
Nguyễn Thu Thu trả lời tin nhắn xong tiếp tục công cuộc ngẩn ngơ, chờ hồi lâu thấy Trình Tuyển nhắn , cô cầm điện thoại lên, thấy màn hình hiện hai chữ to đùng: Làm nũng.
Nguyễn Thu Thu:!!!
Á đù, cô trả lời là ngẩn !!! Đều tại hai mươi sáu kí tự bàn phím!!!
Cô đang chuẩn giải thích, cửa phòng việc bỗng nhiên đẩy . Ông chủ Trình cầm điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng như công ty sắp phá sản đến nơi, giống như đỉnh đầu đội cho một cái mũ xanh mơn mởn: "Sao em nũng? Làm nũng với ai? Làm nũng cái gì?"
Nguyễn Thu Thu: "..... Hình như kích động quá đấy. Em chỉ là cẩn thận đánh chữ nhầm thôi mà."
Trình Tuyển: "Ồ"
"Anh vì chút chuyện nhỏ như thế mà chạy tới đây đấy ? A, đúng, đang họp ?"
Trình Tuyển một tay đút túi, ánh mắt lơ đãng bâng quơ, khí nãy nãy chẳng chạy hết .
Anh : "Công ty đang họp quyết định hạng mục tiếp theo, Phó Tử Trừng phụ trách. Còn .....Trên cơ bản thì nắm hết các vấn đề quan trọng , lát nữa về sẽ thảo luận tiếp, khi thảo luận xong sẽ ăn thịt nướng kiểu Hàn, hôm nay chúng nghỉ ngơi, ngày mai còn công việc quan trọng hơn ..."
Trình Tuyển liền một lèo, Nguyễn Thu Thu ngẩn tò te.
"Chờ một chút! Câu cuối cùng của là gì cơ?"
Trình Tuyển dừng một chút, tiếp tục nhẹ nhàng : "Hôm nay chúng nghỉ sớm..."
"Không , câu câu ý."
Trình Tuyển: "Anh họp đây."
"Không thịt nướng?"
"Không thịt nướng." Trình Tuyển ngoan ngoãn y như học sinh tiểu học.
Nguyễn Thu Thu đang nghiêm như phạt , mũ áo hoodie rầu rĩ rũ cụp xuống, trông cả như mất hết sức lực. Nguyễn Thu Thu dở dở , : "Ăn thịt nướng thì ăn thịt nướng."
Cũng là tuyệt thực, đến mức ngừng tất cả đồ ăn dinh dưỡng khỏe mạnh.
Mắt Trình Tuyển sáng lên.
Sau khi công việc buổi tối kết thúc, hai đến một quán thịt nướng kiểu Hàn. Nguyễn Thu Thu gọi một bàn thịt bò, trong ánh mắt mong chờ của Trình Tuyển, gọi thêm hai đĩa nấm, một phần thịt ức gà, một phần cơm rang dưa chua, thêm một ít rau xà lách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-206-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Nguyễn Thu Thu chân thành hỏi: "Đủ rau tươi ?"
Trình Tuyển yên lặng lên: "Anh toilet."
"Được."
Nguyễn Thu Thu nghĩ, gọi nhiều như , ăn hai là quá đủ . Không nên ăn quá nhiều cơm tối, học cách kiềm chế.
Trình Tuyển lâu trở về tiếp tục xuống. Nguyễn Thu Thu rót một chén lúa mạch, đang chậm rãi ung dung bê lên uống thì đúng lúc hai nhân viên cửa hàng tới, hoan hô vỗ tay bộp bộp, Nguyễn Thu Thu giật nảy .
Nguyễn Thu Thu: "???"
"Chúc mừng bạn, hai trở thành vị khách thứ một nghìn của chúng , may mắn nhận một phần thưởng lớn từ tiệm chúng ——"
Nguyễn Thu Thu ngơ ngác họ đẩy một xe chất đóng thịt đỏ tươi. Cô 囧, tự nhiên chuyện như thế .
Làm mà cô , một vì ăn, từ thủ đoạn.
Bàn nướng dần dần nóng lên, Trình Tuyển gắp mấy miếng thịt bò đặt lên, xèo xèo vài tiếng, miếng thịt đỏ tươi nhanh chóng nướng chín. Kết hợp với một ít nguyên liệu, dưa chua, dùng rau xà lách cuốn , đưa trong miệng, mỹ vị nhân gian lẽ chính là đây.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Thu Thu cầm điện thoại di động lên, là Đồ Nam.
Đồ Nam đang cùng Phó Tử Trừng lang thang dạo phố, Đồ Nam chợt nghĩ, chỉ phụ nữ mới hiểu rõ phụ nữ, chừng tìm chị dâu học hỏi, đường tình duyên của sẽ suôn sẻ hơn thì .
Cậu vội vàng gửi tin nhắn cho Nguyễn Thu Thu, đương nhiên, nếu như có thể đến nhà chị dâu ké một bữa cơm tối thì còn gì bằng.
Phó Tử Trừng xong cũng hứng lên: " cũng ăn cơm chị dâu nấu."
Thật sự là ngủ gật đưa gối đầu, Nguyễn Thu Thu trả lời nhanh: " và Trình Tuyển đang ở quán thịt nướng, chủ quán đưa nhiều thịt, hai ăn cùng ?"
Đồ Nam: "Gửi cho bọn em địa chỉ với, bọn em lập tức đến."
Đang ăn thịt nướng, ông chủ Trình vô cùng tâm đắc với phương pháp của nhưng sắp biến.
Mười phút .
Đồ Nam: "Hì hì, chị dâu, Đại boss."
Phó Tử Trừng: "Hì hì, chị dâu, Đại boss."
Trình Tuyển một tay cầm kẹp thịt, ánh mắt lúc hai , tựa như đang chết.
Bệnh viện.
Nằm giường bệnh, cha Trình thoi thóp, mặt như giấy vàng. Ông đeo mặt nạ dưỡng khí mặt, hốc mắt hãm sâu, chỉ chừng thời gian mà gầy mất mười mấy cân, hình tiều tụy. Ông giường nhúc nhích, giống như chết, cả đều bao phủ bởi tử khí.