Nguyễn Thu Thu chớp chớp mắt, thầm nghĩ  lẽ là chuyện liên quan tới cha Trình. Cô  hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng : "Em  chung với ."
Trình Tuyển  từ chối thì là đồng ý.
Bọn họ đón xe đến bệnh viện,  đường  Trình Tuyển vẫn luôn im lặng, Nguyễn Thu Thu động viên nắm chặt tay của , Trình Tuyển  mặt  chỗ khác,  cô: "Không  chuyện gì,  cần lo lắng."
"Em ."
Đến bệnh viện, một  đàn ông cầm cặp công văn, nho nhã   cửa bệnh viện,  thấy Trình Tuyển thì lập tức cung kính gọi ông chủ, bà chủ. Nguyễn Thu Thu thấy   tự nhiên,  nhịn  vội ho một tiếng.
Đến phòng bệnh, Nguyễn Thu Thu dừng bước  theo bản năng.
Trình Tuyển xoay ,  cô một cái, vươn tay dắt ngón út của Nguyễn Thu Thu, kéo cô  .
"Không  gì  e dè cả."
Bị kéo  phòng bệnh, Nguyễn Thu Thu thấy  khó xử. Cha Trình   giường bệnh, giường bệnh  nâng cao lên một chút để ông  thể   dậy. Dường như là hồi quang phản chiếu, ánh mắt của ông   vẻ   tinh thần,   thì còn  vẻ phấn chấn hơn cả một hai năm về .
Chỉ là lúc ông mở miệng, giọng  khàn khàn  bóc trần trạng thái lúc  ông.
" còn tưởng rằng,  sẽ  tới gặp mặt ông già  chứ."
Đối mặt với ông, Trình Tuyển thờ ơ,   bất kỳ sắc thái dư thừa nào. Anh hờ hững  cha ruột của , giống như đang  một  xa lạ,  quen  .
Miệng cha Trình giật giật, dặn  nụ   còn khó coi hơn cả .
"Nghe ... Là  giúp  dọn dẹp."
"..."
Lúc ông  chuyện  tốn sức, cứ   vài chữ là   thở hổn hển mới  tiếp  nhưng vẫn cố  tiếp: "Từ lúc...lúc con lên năm hai trung học,    kỳ vọng  con....cho là con  thể kế thừa gia nghiệp, nhưng  ngờ, cái thằng   tiền đồ .... mà... mà....   hứng thú với nó."
"Tồi tệ..., phế vật,  mắng con vài chục năm nay." Cha Trình  khổ, "Vài chục năm. "
Sau khi  Trình Tuyển qua đời, quan hệ giữa bọn họ, chẳng qua chỉ là  xa lạ  chút quen  mà thôi, ngày lễ ngày tết cũng  chắc  liên lạc với .
Lúc , ngoài cửa truyền đến âm thanh ồn ào, hiển nhiên là Khúc Vi.
Bà   ngăn  ở cổng, nằng nặc đòi    bằng . Trình Tuyển  , trực tiếp mở cửa , vẻ mặt phẫn nộ của Khúc Vi khi  thấy Trình Tuyển thì lập tức cứng ,  thêm đầu tóc rối bời khiến bà   buồn  giờ  càng buồn  hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-215-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Khúc Vi rơi  mắt, quỳ  mặt đất: "Là  của .... Van cầu các  tha thứ cho !   cố ý !"
Tiền cũng  mất ,   bà   sống thế nào!
Nằm  giường bệnh, cha trình  thấy dáng vẻ  đáng thương   đáng hận  của bà ,   sảng khoái. Ông     bắt đầu ho khan: "Bà...Bà! Khụ khụ khụ bà cũng  ngày hôm nay..."
Khúc Vi cố nén phẫn nộ,  đành  cúi đầu: " chăm sóc ông !  đến chăm sóc ông , xin các  nể tình duyên phận vợ chồng... "
Giọng Trình Tuyển  nhanh  chậm,  bình tĩnh: "Trả tiền   hẵng ."
Khúc Vi sững sờ.
Chờ chút! Trình Tuyển, Trình Tuyển  hết?!
Đầu óc bà  ong ong,  dám tin trợn to mắt. Khúc Vi  kịp lên cơn, mấy  bảo an   đến bắt bà  , kéo  ngoài. Khúc Vi  cam lòng hét to lên: "Tao cũng là  của mày! Mày  thể đối xử với tao như ! Trình Tuyển!!! "
Nhân viên y tế  hành lang ồn ào bàn tán.
Mê Truyện Dịch
"Người   vấn đề về thần kinh ."
"Chắc là điên ."
.....
Phòng bệnh   yên tĩnh.
Cha Trình  đủ , ho khan c*̃ng đủ , khàn khàn: "Con...Con   bản lĩnh,  trừng trị  khác."
Trình Tuyển một tay đút túi, mặt  đổi sắc  cha Trình,   một lời.
Đại nạn sắp tới, vợ phản bội, con trai   nhận cha, cha Trình  khổ. Có lẽ,  thứ đều là ông tự  tự chịu,  trách  ai cả. Nếu lúc  ông  ngoại tình, nếu vợ ông  xảy  chuyện ngoài ý  đúng lúc đó,  lẽ bây giờ ông vẫn còn một gia đình ấm áp hòa thuận mà     giường bệnh   thăm hỏi như lúc .
Còn nhớ, năm Trình Tuyển mới  lên tiểu học, ông vẫn  một gia đình hòa thuận, vợ chuẩn   bánh gatô mừng sinh nhật cho ông, Trình Tuyển tặng cho ông mô hình nó tự  , khéo léo đến mức  giống tác phẩm của một đứa trẻ. Lúc đó ông cho là  là   hạnh phúc nhất  thế giới .
Sau đó, kiếm  nhiều tiền hơn,  giao lưu với nhiều , lăn lộn nhiều nơi,  nữa là mất  cả hình dáng của một con .
Mô hình  bày trong tủ kính, một hôm nào đó ông  cẩn thận ném vỡ, ông cũng  thèm để ý đến. Giống như đối với  nhà, chỉ giả bộ quan tâm.