Trong lòng cả hai  đều hiểu rõ.
Nguyễn Thu Thu ,  gặp mặt  sẽ là một  cuối cùng của cô và Trình Tuyển với cha Trình, Trình Tuyển tuyệt đối sẽ  đến bệnh viện  thêm một  não nữa.
Cô   giường,  hề cảm thấy buồn ngủ,  là một buổi tối gian nan.
Nguyễn Thu Thu  trần nhà, lặng im suy nghĩ.
Khúc Vi   tiền mà    , bây giờ  phá sản,  trả nợ.... Nguyễn Thu Thu  khỏi nghĩ đến giấc mơ  của . Trong mơ, Khúc Vi  gì đó với Trình Tuyển, Trình Tuyển  thờ ơ,  đó bà bắt đầu van xin, bắt đầu phẫn nộ,  đó!
Một bóng  xông lên , con d.a.o cắm sâu  cơ thể Trình Tuyển, vội vàng chạy trốn.
Cô bất an ôm ngực. Sẽ , chẳng lẽ giấc mộng  là một điềm báo, báo cho cô , đời  Trình Tuyển  c.h.ế.t như thế nào ?
Từ "Chết" giống như bóng ma, cứ vờn quang trêu đùa Nguyễn Thu Thu.
Từ lúc Từ Bích Ảnh mở miệng   câu  như là lời nguyền rủa , Nguyễn Thu Thu vẫn luôn lo sợ bất an. Khúc Vi hiện tại chính là một quả b.o.m hẹn giờ, nếu   động tĩnh của bà , Nguyễn Thu Thu    thể an tâm.
"Cốc cốc cốc."
Gian phòng Yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, dọa Nguyễn Thu Thu giật nảy .
Ngoài cửa vang lên giọng ung dung của Trình Tuyển: "Đã ngủ ? "
Nguyễn Thu Thu: "Anh  chuyện gì?"
Trình Tuyển: "Điều hoà trong phòng  hỏng , lạnh quá. "
Điều hoà hỏng?
Cơ mà, mùa xuân cũng  qua một nửa , sắp đổi sang mặc áo cộc quần đùi   đấy,  mà lạnh , huống chi còn đắp chăn cơ mà.
Nguyễn Thu Thu  dậy, mở cửa phòng ngủ, Trình Tuyển ôm chăn mền  đó, dáng vẻ  chi là nhỏ yếu đáng thương, bất lực, yên lặng  cô chăm chú, hà  từng  : “Lạnh quá ”
—— Cô nam bán diêm Tuyển Tuyển online.
".... "
Nguyễn Thu Thu chặn  cho : "Đi về. Không cho mượn ổ chăn.""
Trình Tuyển tỏ vẻ vô tội, Nguyễn Thu Thu cố tình gây sự: "Anh  mượn ổ chăn,  mượn giường."
"Giống  cả thôi."
Trình Tuyển ôm chặt chăn mền, chỉ chỉ giường: "Của ."
Lại chỉ chỉ Nguyễn Thu Thu: "Của ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-217-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Nguyễn Thu Thu: "..."
Hai   đấu tranh xong, Trình Tuyển hiển nhiên vẫn như một chú chó chó lang thang  nhà để về,  Nguyễn Thu Thu tràn đầy chờ mong. Nguyễn Thu Thu quyết tâm, đóng cửa , đóng cửa  thì  sẽ tự  đường về phòng mà ngủ thôi. Ngoài cửa   tiếng bước chân, giống như   ai ngoài đó, chỉ còn  yên lặng và yên lặng.
Nguyễn Thu Thu nghĩ, Trình Tuyển  một lúc là sẽ hết hi vọng về phòng  ngủ ngay thôi.
Đột nhiên   ngủ cùng cô, Nguyễn Thu Thu cảm thấy   quen. Từ nhỏ đến lớn bao nhiêu năm , ngoại trừ lúc  học ngủ trong ký túc xá tập thể, cô  từng  kinh nghiệm ngủ cùng ai cả.
Nguyễn Thu Thu   giường, cố ý lớn tiếng : "Em ngủ đây, ngủ ngon!"
Trình Tuyển  trầm mặc,  trả lời cô.
Một phút đồng hồ trôi qua.
Hai phút.
Năm phút...
Nguyễn Thu Thu    nữa.
Cô thầm than trong lòng, Trình Tuyển chắc chắn là  cô nhất định sẽ mềm lòng, ăn mềm  ăn cứng, nhưng cô  thật sự  nhẫn tâm để Trình Tuyển cứ  mãi ở cửa như . Cứ như là một con ch.ó lang thang đáng thương đang đợi cô đến nhận nuôi nó .
Nguyễn Thu Thu buồn bực xuống giường, đẩy cửa . Trình Tuyển quả nhiên vẫn  đấy, động tác giống y như đúc lúc cô đóng của  nãy,  thấy cửa mở , hai mắt  sáng lên, ôm chăn mền tội nghiệp nhìn cô.
Nguyễn Thu Thu nghiến nghiến răng.
Có trời mới , mỗi  Trình Tuyển trưng  bộ dạng đáng thương bừng khuôn mặt , lực sát thương lớn đến mức nào. Đừng  là cô, cho dù là   ý chí sắt đá đến mức nào cũng  đầu hàng.
Nếu   Nguyễn Thu Thu còn  giữ  tí liêm sỉ, cô sẽ bước lên ôm Trình Tuyển dỗ dành  mất.
Không ! Không  nuông chiều!Một   sẽ  đà lấn tới, trèo lên tận trời mất.
Giọng Nguyễn Thu Thu  chút cảm xúc: "Chúng   . Em ngủ bên trái,  ngủ bên , em sáu  bốn,   vượt rào,    hành động gì kỳ quái,  xuống là  yên tĩnh ngủ.... Này  !"
Cô còn  kịp  xong, Trình Tuyển thành thạo kéo tay cô, kéo cô  về phía cái giường.
Nguyễn Thu Thu luống cuống tay chân: "Anh  gì thế?"
Trình Tuyển  tự nhiên : "Đi ngủ."
Nói ngủ là ngủ, hai  mỗi  một bên chăn, che kín mít, Nguyễn Thu Thu nghiêm lệnh cấm đoán, giữa hai đầu chăn tự như như  một sợi dây ngăn cách vô hình,  cho Trình Tuyển vượt qua.
Mặt đối mặt thì quá  hổ,  ngang thì  cảm thấy là lạ, phảng phất như hai  bọn họ thật sự   gì.
Nguyễn Thu Thu quấn chăn, trở , đưa lưng về phía Trình Tuyển. Hai  yên tĩnh, chuẩn  ngủ, Nguyễn Thu Thu nhắm chặt mắt , vẻ mặt   hề thả lỏng chút nào. Gương mặt vẫn luôn căng thẳng,   vẻ nhẫn nhịn lắm.
Mê Truyện Dịch