"Ồ!!!"
Nguyễn Thu Thu lấy kinh hãi: "Thật ? Anh khẳng định là bà nước ngoài ? Sẽ trở về? "
"Trở về, bọn cho vay nặng lãi sẽ tha cho bà .""
"Ra ...."
Biết tình hình của Khúc Vi, Nguyễn Thu Thu rốt cục cũng thể nhẹ nhàng thở : "Quá . Mặc dù bà trả nợ, nhưng sống ở nước ngoài chắc cũng chẳng dễ chịu bao nhiêu."
Khúc Vi trở tức là cảnh trong giấc mơ vĩnh viễn sẽ trở thành sự thật. Nguyễn Thu Thu nghĩ đúng là trung tâm thần kinh của dạo rảnh rang quá nên mới lo nghĩ lung tung cả ngày như thế.
Cô là, vì Trình Tuyển cứ nhắc mãi đến việc nên Tiểu Phạm mới tìm giả chủ nợ, tìm tới tận nhà đòi nợ, tuyên bố mạng của bà .
Khúc Vi dọa phát sợ, dám thò chân khỏi cửa, tìm đường chạy trốn ngoài trong đêm.
Theo lời Tiểu Phạm, phát hiện một ngày khi chạy trốn, bà ý đồ thuê g.i.ế.c . Chỉ là còn kịp liên hệ thì sự cố dọa chạy mất dép.
Trong nhà bà còn cất một con d.a.o găm Thụy Sĩ.
"... "
Trình Tuyển về phía Nguyễn Thu Thu.
Cô vẫn đang vỗ vỗ ngực, ảo não suy nghĩ quá nhiều, bảo Trình Tuyển đừng cô dọa. Nếu sự thật cho cô, Nguyễn Thu Thu sẽ càng thêm sợ hãi.
Cho nên, nữa.
Nguyễn Thu Thu Khúc Vi sẽ xuất hiện, kéo tay Trình Tuyển, bước chân nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Quá , đây thật là tin tức vô c*̀ng tốt. Để ăn mừng, hôm nay chúng ăn đồ ngon thôi!"
Hai mắt Trình Tuyển sáng lên.
Xe đẩy chất đầy đồ, sắp nhét thêm nữa. Từ hoa quả, rau dưa đến các loại thịt, còn chút ít đồ ăn vặt và vài loại mứt hoa quả khô, bây giờ cô quẹt thẻ tiếc tay, thèm nghĩ xem thể xách đồ về luôn.
Cũng may Trình Tuyển ăn nhiều, sức cũng nhiều, xách hai túi mua sắm to bự cũng hề th* d*c.
Lúc Nguyễn Thu Thu vẫn còn chút buồn bực, sáng khỏe thế mà đến tối chỉ một chút chăn mền như thế mà cũng thoát là thế quái nào.
Khụ khụ khụ....
Thật sự quá nhiều đồ, Nguyễn Thu Thu cũng cùng xách một túi mua sắm to đùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-220-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Siêu thị cách chung cư xa, vài phút là đến, bắt xe thì thừa quá, nhưng xách hết về thì cũng chẳng dễ gì. Nguyễn Thu Thu mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, thế mà Trình Tuyển cứ vững như Thái Sơn, thế còn đủ sức liếc cửa hàng bánh ngọt.
Nguyễn Thu Thu: "..."
Thật là, bệnh nan y .
Nguyễn Thu Thu danh Trình Tuyển, ánh mắt cô liếc qua một bóng . Là một bóng đen, y hệt kẻ g.i.ế.c trong cơn ác mộng đó, lao về phía bọn họ.
"!!!"
Nguyễn Thu Thu vẫn thoát khỏi nỗi ám ảnh , giờ thấy một khung cảnh tương tự như thế , cô vô thức nhấc túi mua sắm trong tay lên. Tựa như một quả pháo đạn nặng trĩu, mãnh liệt bay về phía ——
"Oành! "
""Au ui da!"
Giọng quen thuộc kèm theo tiếng bình bịch của vật nặng rơi xuống đất, đổ rầm xuống.
Bấy giờ mới rõ diện mạo của , Nguyễn Thu Thu lắp bắp kinh hãi: "Đồ Nam? "
Mê Truyện Dịch
Người ngã đất rõ ràng là Đồ Nam. Cậu mặc một bộ đồ thể thao màu đen, mũ lưỡi trai màu đen quật bay đến bên miệng cống thoát nước, nhe răng trợn mắt xoa xoa lưng, thê thảm nỡ thẳng.
"Chị dâu, chị hận em đến thế ! Số em khổ quá mà!" Đồ Nam mãi, buồn từ đó mà tới.
Trình Tuyển hờ hững xem Đồ Nam diễn trò.
Nguyễn Thu Thu vội vàng xông lên hỏi Đồ Nam: "Có ? Có cần gọi xe cứu thương ? Cậu cò lên chứ?"
Sau khi hưởng thụ đủ sự quan tâm ấm áp của chị dâu, liếc ánh mắt lạnh buốt của đại boss nhà , lập tức ngượng ngùng thu vẻ mặt bộ đau đớn của . Lưng thì cũng đau thật nhưng mà cũng đến nỗi c.h.ế.t sống , đất một lúc là cũng hết đau .
"Không việc gì việc gì, nghỉ một lúc là ."
"Cậu ở chỗ gì thế? Cậu là bộ dáng của thật sự giống mưu đồ bất chính ? " Nếu đeo thêm cái khẩu trang , Nguyễn Thu Thu sợ rằng cô sẽ dẫm nát cái chân thứ ba của mất.
Đồ Nam đau khổ : "Em mấy đồng nghiệp nữ , Ôn Thiến thích kiểu con trai thể thao ấm áp. Cô sống gần đây, em đang định qua để vờ tình cờ gặp . Gặp hai , em hưng phấn đó, định xông lên cho hai bất ngờ. Sau đó, bị vùi dập giữa chợ. "
Ôn Thiến là thư ký của .
Nguyễn Thu Thu dở dở : "Cậu ăn mặc như thế xông lên, sợ mới là vấn đề đấy!"
"A ——"
Đồ Nam chằm chằm Nguyễn Thu Thu, bỗng nhiên bất động, dáng vẻ nghĩ mãi mà .