Cô  đoán mò nữa, xem kỹ hôn lễ.
Có điều.
Trình Tuyển  cô xem kỹ , Nguyễn Thu Thu  nhịn  nghĩ nhiều. Sao đột nhiên    cô xem kỹ hôn lễ của  khác? Chẳng lẽ Trình Tuyển cũng  cho cô một bất ngờ.
Nguyễn Thu Thu trầm tư một lát,  thể nào.
Trình Tuyển sẽ nghĩ tới việc tổ chức hôn lễ cho cô ? Nằm mơ còn chả thấy kìa. Người , cách   còn  học xong,  đàn ông,  chồng, với  mà  vẫn là một chuyện vô cùng khó khăn, khó hơn so với lập trình nhiều.
Hôn lễ vẫn đang tiếp tục.
Cô dâu Bạch Lung  kiềm  nước mắt, vẫn đang lau mắt,  đối diện, Ngụy Điềm đau lòng, nhỏ giọng khuyên cô đừng . Cảnh tượng ngọt ngào  khiến Nguyễn Thu Thu  nhịn  vui vẻ từ tận đáy lòng.
Cô đang   chăm chú,    đến bên cạnh cô, là một  trai   trẻ, ăn mặc c*̃ng thời thượng.
"Thêm Wechat? "
"Không tiện." Nguyễn Thu Thu lễ phép từ chối.
Mê Truyện Dịch
Trong lúc đó  mấy  cũng lục tục ngo ngoe đến hỏi xin phương thức liên lạc, đều  Nguyễn Thu Thu mỉm  khách sáo từ chối, may mà động tĩnh  lớn nên  thu hút sự chú ý của những  khác.
Lúc  Nguyễn Thu Thu đột nhiên cảm thấy, vẫn là  một cái nhẫn cưới  hơn. Người khác bắt chuyện, cô  cần  gì nhiều, chỉ cần lộ  chiếc nhẫn của  là lập tức khuyên lui  một nhóm  .
Nửa  tiệc cưới, các khách mời bắt đầu  ăn, Nguyễn Thu Thu ăn vài miếng,     mấy  đang bàn tán về cô, nhíu mày.
Ngày bình thường  giao tiếp với nhiều ,  thêm  Trình Tuyển ở bên cạnh xua đuổi, Nguyễn Thu Thu hiếm khi cảm nhận  cảnh  một đống ong bướm quấy rối.
Chuyện  khiến cô cảm thấy   thoải mái.
Với cô mà ,    thích  ngừng tỏ tình, thì  khác gì quấy rối.
Tiệc cưới  ăn  phân nửa, Bạch Lung vẫn đang vội mời rượu chào hỏi, lúc  mà Nguyễn Thu Thu đột ngột  dậy thì   lắm. Cô kiên nhẫn chờ đợi tan tiệc là lập tức chạy  cổng như  chó đuổi.
Có   lưng đang gọi nàng: "Người , cho  phương thức liên lạc? "
Mấy vị khách khác   ngu ngơ  hiểu chuyện gì,   ồn ào  lên. Nguyễn Thu Thu tận lực duy trì lấy bình tĩnh, đây là do   để hôn lễ  mỹ của Bạch Lung lưu  một đoạn ký ức  vui dù chỉ là ngắn ngủi, nếu như   đang  trong nơi tổ chức, Nguyễn Thu Thu sẽ   nhiều cách đáp trả  sự quấy rối đuổi đánh tới cùng của bọn họ.
Trong mắt  khác, mỹ nhân ngượng ngùng, bộ dạng nhẹ nhàng ôn nhu, dáng dấp dễ thương, càng khiến   xao lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-223-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Nguyễn Thu Thu bước xuống bậc thang,    túm tay cô , cô nhanh nhẹn tránh .
Đối phương đang   chuyện, vẻ mặt lúc  về phía  bỗng nhiên cứng đờ.
Ước chừng cách mấy mét, một  đàn ông vóc  cao lớn đang . Anh mặc một bộ âu phục phẳng phiu,   vẻ thờ ơ  tập trung. Cà vạt nới lỏng, nút cài cổ áo    vặn  từ lúc nào,  lẽ là  ghét cảm giác  trói buộc.
Mái tóc ngắn xoã tung của   chải ngược  , lộ  cái trán trơn bóng hiếm thấy khiến cho gương mặt xinh  lộ   xót chút nào.
Đôi mắt phượng ngủ đang  chằm chằm  đang  ý  giữ tay Nguyễn Thu Thu,  mặt của    biểu cảm gì, con mắt đen nhánh lộ  sự lạnh lùng sắc bén, ý công kích tràn ngập, khiến cho mấy  lúc đầu định   bắt chuyện chột  lùi  mấy bước, tránh  ánh mắt của .
Người chung quanh dồn dập hít một ngụm khí lạnh.
Đây là nhan sắc thần tiên gì !
Nguyễn Thu Thu c*̃ng kinh ngạc.
Trình Tuyển  xuất đạo tiến quân ngành giải trí ! Anh mặc âu phục! Âu phục! Lòng Nguyễn Thu Thu phát  tiếng gào thét,  quá  mất! Cảm giác   khác với lúc mặc áo hoodie á!
Sự thật chứng minh,   thỉnh thoảng chải chuốt cách ăn mặc một tí sẽ chỉ càng khiến    rời  mắt.
Có một khoảnh khắc, phảng phất thật sự là tổng giám đốc bá đạo đang   mặt,   cặp mắt , trái tim Nguyễn Thu Thu điên cuồng nhảy nhót.
Trong  mắt kinh sợ hoang mang của  ,  vươn tay  với Nguyễn Thu Thu, : "Đi."
"A.... A, ."
Nguyễn Thu Thu kềm chế nỗi tò mò, nắm chặt tay Trình Tuyển, trong tiếng ồn ào bàn tán hếu kì, hâm mộ của  xung quanh, Trình Tuyển kéo cô đến một chiếc Lamborghini, mở cửa xe,  hiệu cho Nguyễn Thu Thu  .
Nguyễn Thu Thu ngu   Trình Tuyển   ghế lái.
"Chờ một chút,   lái xe? Vậy bình thường vì  luôn luôn cần tài xế? "
Trình Tuyển ung dung trả lời: "Lười. "
"... " Lý do thật quá hợp tình hợp lý, khiến  khác  thể nào phản bác .
Chiếc xe chậm rãi khởi động, Nguyễn Thu Thu liếc qua cửa kính, vẫn còn  ít  đang ngó  hai  chỉ trỏ. Mặt cô phiếm hồng, nhỏ giọng hỏi: "Anh   gì ? Dọa em sợ c.h.ế.t khiếp."