Lão Mạnh tiến lên, để Nguyễn Thu Thu khoác tay lão,  ha hả : "Đây cũng là gả con gái."
Nguyễn Thu Thu sững sờ.
"Đừng ngây  thế chứ, hôn lễ sắp bắt đầu ." Lão Mạnh ranh mãnh nháy mắt, "Cũng  thể   đấy."
Lời Lão Mạnh  dứt, Nguyễn Thu Thu liền  kìm , đỏ cả vành mắt, nước mắt ồ ạt chảy xuống. Sao cô  thể   cơ chứ, đều tại Trình Tuyển cả,  đám cưới thì  thật vui vẻ mới ,    đều cứ chọc cô  thế, cô nhịn nãy giờ , bây giờ  nhịn  nữa .
Hai vợ chồng Lão Mạnh, còn cả thư ký và bác lái xe nữa cả bốn  đều luống cuống tay chân, vội vàng an ủi Nguyễn Thu Thu, giúp cô lau nước mắt, khuyên cô nín .
Bọn họ càng  , Nguyễn Thu Thu càng  chịu ,  sắp thành  nước mắt luôn .
Mấy  vây quanh cô dâu khuyên cô đừng . Lúc  nếu   nào   chuyện  thấy, e rằng   sẽ tưởng là cô dâu  tự nguyện  cưới,  ép buộc mặc áo cưới mất.
Trời ạ, thật mất thể diện! Đã hơn hai mươi tuổi ,   thể  bù lu bù loa  mặt   như thế ?
Nguyễn Thu Thu bối rối,  che mặt ,    sợ  hỏng lớp trang điểm, sửng sốt  cho tay của cô đụng  mặt, dỗ dành cô như dỗ con nít ba tuổi, cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt cho cô.
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một đoạn hồi ức xa xưa. Lúc đó, ba  ly hôn, cô tự  gắng gượng chống đỡ, thà rằng cắn răng   công cho   cũng   lấy tiền sinh hoạt bọn họ cho, cô mệt mỏi   giường trong phòng   động đậy, cô  cô bé bên sát vách ngượng ngùng  cha  vì  chúc mừng sinh nhật cô bé mà chạy từ tỉnh bên cạnh tới, mua cho cô bé một chiếc bánh gato to đùng,  mời   sang ăn cùng.
Mọi  vui vẻ bánh gato, Nguyễn Thu Thu  từ chối    đau bụng   ăn, một    giường. Bên tai vang lên tiếng  đùa, lúc đó cô cũng giống như hôm nay, cố nén nước mắt  lòng.
Cô     mặt  khác.
 hôm nay  hiểu cô   nữa, cứ như là tuyến lệ  vỡ  , rõ ràng là một chuyện vui,    khống chế  bản  như  cơ chứ.
Mê Truyện Dịch
"Cô khoan hãy , mấy món đồ trang điểm  chống nước  thật ,  lâu như thế mà phấn lót  rơi một hạt nào luôn. Lúc về  thể cho  nhà  đẻ là  đây xin một ít  ạ?" Lão Mạnh đùa Nguyễn Thu Thu, cô    .
Cuối cùng cô cũng nín , cố gắng điều tiết  tâm trạng.
"Thế  mới đúng. Hôm nay xinh  như , nên vui vẻ lên mới ." Thư ký  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-227-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện một chiếc camera từ nãy đến giờ vẫn luôn ghi chép  từng hành động nhỏ của cô, máy bay   lái bay vù vù lên trời, ghi   bộ quá trình hôn lễ.
Tựa như là minh tinh  phát hiện chuyện , Nguyễn Thu Thu kinh hãi, vội vàng khoát khoát tay: "Không  , đoạn    , mau xuống đây!"
Nếu như để Trình Tuyển thấy cô  thảm thiết như thế, nhất định sẽ chế giễu cô đến c.h.ế.t mới thôi. Nguyễn Thu Thu sĩ diện, còn lâu mới bảo Trình Tuyển  xóa.
Anh  phim gật gật đầu.
"Được !" Nói xong  đưa ống kính đến gần hơn nữa, ghi lại các loại biến hóa biểu cảm của Nguyễn Thu Thu một cách  trực quan.
Nguyễn Thu Thu: "..."
Chắc  lẽ hôn lễ  mặt cỏ    chuẩn  khá lâu. Bọn họ  qua một con đường mòn, hai bên là rừng cây rậm rạp, Nguyễn Thu Thu cẩn thận kéo áo cưới, tránh cho váy cưới  vướng  cành lá nào đó, may là con đường  cũng đủ rộng rãi,  sớm  sửa sang , bọn họ  vòng vòng vèo một lúc lâu, chỉ cần nhớ đến việc  bộ quá trình đều sẽ  ống kính  theo ghi , Nguyễn Thu Thu  cố hết sức  cho  đoan trang ưu nhã.
Cô  thẳng lưng, nhỏ giọng hỏi: "Vẫn  đến ?"
Lão Mạnh nhỏ giọng trả lời: "Nhanh thôi,  thế?"
"  đói bụng, sáng nay ăn ít quá."
Trong rừng bất thình lình vang lên giọng  thâm thúy của   phim: "Đối thoại cũng   đó nhá."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Bây giờ cô chỉ  đuổi   phim  xa xa chút.
Làn gió êm dịu lướt qua gò má, ánh nắng ấm áp tựa như  hòa tan lòng . Dạo gần đây thờ tiết   gió thổi phần phật thì là âm u nặng nề, thỉnh thoảng  mưa li ti, hiếm khi  hôm trời  như , lúc ở trong đám cưới Bạch Lung, Nguyễn Thu Thu cũng nghĩ nếu như  thể tổ chức hôn lễ ngoài trời thì chắc chắn sẽ  tuyệt.
Như thể là  cảm ứng tâm linh , cô và Trình Tuyển   cùng ý tưởng mới .
Đang miên man suy nghĩ, đường mòn  hết, tầm mắt bỗng nhiên rộng rãi hẳn .