Thời gian dừng  tại giờ phút .
Trình Tuyển: "Em dọa ."
Nguyễn Thu Thu: "??? Anh      hả?"
Ông chủ Trình cuối cùng vẫn  thể trốn nổi  mệnh  ăn đập.
... Aizz.
Trở về từ biệt thự, tất cả   đều  ở đây dẫn đến việc cả hành trình Nguyễn Thu Thu vẫn luôn duy trì một  cách nhất định với Trình Tuyển.
Sau đêm nọ, mỗi khi Nguyễn Thu Thu  thấy Trình Tuyển là  thấy cả    tự nhiên, thậm chí  lúc cô còn  dọn  ngoài, cách Trình Tuyển xa xa một chút.
Trứng bồ câu  Nguyễn Thu Thu cất  trong tủ, cô cũng  thể đeo một cái nhẫn kim cương to chà bá như thế  tới  lui . Còn Trình Tuyển   bình tĩnh, ban đêm như cầm thú, ban ngày thì là một thằng cha mứt dại. Nói tóm , chẳng  lúc nào là con  cả.
Áo cưới cũng  cất   tủ. May mà trong phòng còn   mấy cái ngăn tủ lớn nên cô mới  chỗ mà treo áo cưới . Cô mở cửa tủ,  chiếc áo cưới trắng muốt đang treo bên trong, giờ cô vẫn còn nhớ  cảm giác ngọt ngào lúc mặc nó  .
Nguyễn Thu Thu nhất thời hoảng hốt.
Lần , cô thật sự gả cho Trình Tuyển ? Không  là đám cưới hình thức,   Trình Tuyển cùng  khác lĩnh chứng, mà là hôn lễ thuộc về hai  bọn họ.
Ngẫm  thật đúng là buồn , ngày đó đội xe gây  một trận nhốn nháo, các đồng nghiệp trong công ty lúc  việc sôi nổi thảo luận,   là đại tiểu thư của nhà giàu nào   khí thế đến mức . Bọn họ điểm qua các nhà đại gia  tiếng một , nhưng    ngờ  chính chủ đang an vị ngay  mặt bọn họ.
Nguyễn Thu Thu bình tĩnh  bên cạnh, lặng lẽ giấu tên.
Sáng nay  xe với Trình Tuyển đến công ty,  nghĩ đến vết ô mai  cổ  đến giờ vẫn  hết, Nguyễn Thu Thu   hổ, ngấm ngầm dịch dịch  xa Trình Tuyển.
Cô giả vờ như  đang chơi điện thoại, khẽ liếc mắt  Trình Tuyển bên cạnh. Tóc Trình Tuyển  trở về kiểu xốc xếch xoã tung như , một cọng tóc ngố vểnh lên khiến   trông  lơ mơ. Anh  mặc áo hoodie rộng thùng thình, một tay cầm một tay cầm điện thoại, vô cùng phật hệ mà....  tiểu thuyết??
Nguyễn Thu Thu kinh ngạc, đây   là giao diện  truyện ?
Cô mơ hồ ngó mắt    mấy chữ,  nén  tò mò tiến lên , còn  kịp thấy rõ ràng, màn hình điện thoại di động  tối đen, phản chiếu gương mặt  là bỉ ổi của cô.
Nguyễn Thu Thu: "..."
Trình Tuyển chậm rãi hỏi: "Em đang  gì ?"
Nguyễn Thu Thu vội vàng thu đầu về, giữ  cách với Trình Tuyển: "Không  gì, em chỉ rảnh rỗi nên  tí thôi."
"Ồ."
Hai   tiếp tục yên lặng như .
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-233-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Trình Tuyển ngả lưng  ghế dựa, khép hờ nghỉ ngơi. Nguyễn Thu Thu tiếp tục thất thần chơi điện thoại. Bạch Lung hết sức phấn khởi hô hoán cô,   dẫn cô  b.ắ.n PUBG, Nguyễn Thu Thu từ chối với lý do bận công việc.
Nguyễn Thu Thu đang cúi đầu đánh tin nhắn, lúc , bên cạnh truyền đến giọng hỏi thăm của Trình Tuyển: "Cơ thể còn khó chịu ? "
"!"
Nguyễn Thu Thu  cầm chắc điện thoại, điện thoại rơi xuống đất cạch một tiếng. Tay chân loạn xì ngậu, cúi thấp đầu tìm điện thoại, một cánh tay thon dài nhặt điện thoại  chân cô lên, đặt  đầu gối Nguyễn Thu Thu.
Cô ngẩng đầu, gương mặt Trình Tuyển phóng đại mấy .
"Đau eo?"
"Sao  thể."
Anh cách gần quá  đấy!
Trong đầu Nguyễn Thu Thu bỗng thoáng hiện lên khung cảnh Trình Tuyển bao phủ lấy cơ thể cô, lúc đó mặt  cũng cách cô gần như , nặng nề hít thở gọi tên cô. Mặt cô thoáng cái  đỏ lên, vội vàng ngửa về đằng .
Cộp, đỉnh đầu Nguyễn Thu Thu đụng  cửa xe, cô  cộc đầu đến ngu  luôn, mờ mịt sững sờ tại chỗ.
Trình Tuyển: "Ha."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Anh  còn dám  cô? Chẳng lẽ   tại  đột nhiên  gần nên cô mới  cộc đầu  kính  ?
Thấy Nguyễn Thu Thu đen mặt, khát vọng sống của Trình Tuyển trong nháy mắt ngoi lên.
Anh duỗi tay ,  ánh mắt  chăm chú mờ mịt của Nguyễn Thu Thu, bàn tay to lớn đặt lên mái tóc mềm mại, nhẹ nhàng vuốt vuốt. Bàn tay  ấm áp  mạnh mẽ, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ Nguyễn Thu Thu  cửa đụng , trầm thấp hỏi: "Còn đau ? "
Nhìn  như đang dỗ một đứa trẻ, dùng hết tất cả kiên nhẫn và dịu dàng. Nhịp tim của Nguyễn Thu Thu  khỏi tăng tốc thêm, cô lắc đầu theo bản năng, thành thật : "Không đau. "
"Vậy là  ."
Trình Tuyển nhẹ nhàng thở : "Vốn  đủ ngu ."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Bác lái xe yên lặng hạ tấm màn che xuống, tránh cho  tận mắt  thấy cảnh đổ máu.
Thế là, sáng sớm lúc  việc, các đồng nghiệp   công ty Gia Trừng   thấy một khung cảnh thường ngày —— bà chủ xinh  lạnh lùng  , mặt  cảm xúc, mắt  thẳng về phía , ông chủ yên lặng  chậm nửa bước  lưng, hai tay đút túi, thần thái uể oải tựa như chú chó  mới  dạy dỗ một trận.