Anh mắt   cô quá mức bịn rịn khiến trái tim cô  tự chủ cuồng loạn nhảy lên, phảng phất như  nhảy  khỏi lồng ngực.
Trình Tuyển trầm thấp : "Nhìn dáng vẻ hùng hồn tranh luận của em lúc nãy,    hôn em."
Nếu    ở nghĩa trang  chuyện như   hợp,  thật sự sẽ hôn cô.
Mặt Nguyễn Thu Thu nóng tới  cháy luôn . Tại  Trình Tuyển bao giờ cũng khiến cô động tâm  lúc  hề phòng  gì thế?
Cô vội vàng giãy khỏi cái ôm của Trình Tuyển, : "Chúng  mau về nhà thôi."
Trình Tuyển  lời nắm tay cô, hai  một  một  dần dần  khỏi nghĩa trang.
Sợi nắng cuối cùng biến mất trong bóng đêm, bầu trời ảm đạm, những ngôi  lấm  lấm tấm chiếu sáng dẫn đường chỉ lối cho bọn họ về nhà.
Nguyễn Thu Thu vô thức sờ sờ túi, chợt phát hiện điện thoại  mất . Cô sửng sốt, mò mẫm một lúc lâu mà vẫn  thấy. Kỳ lạ, mới  nãy   bia mộ vẫn còn để trong túi mà.
"A, điện thoại di động của em!"
"Sao thế?"
"Chắc là lúc nãy  đường  để ý nên  rơi mất. Không ,   ở đây chờ em, em  nhanh thôi."
Chỉ  mấy bước chân là đến thôi, cô dặn dò Trình Tuyển  yên ở đây,  chạy đến  bia mộ. Mấy bông cúc rầu rĩ rũ xuống, thỉnh thoảng  gió thổi lắc lư vài cái. Nguyễn Thu Thu dần dần dừng bước , đặt mấy bông cúc sang một bên, bó hoa cô mua đặt ở giữa, cánh hoa tươi mới  đủ, nở  trông  .
Bên cạnh vang lên một giọng êm ái: "Không , cứ đặt  . Hoa tươi, hoa héo, qua một hai hôm nữa cũng chẳng khác gì ."
Nguyễn Thu Thu suýt nữa hét  tiếng.
Nghĩa trang yên tĩnh  một tiếng động đột nhiên vang lên giọng  khác là một chuyện vô cùng kinh dị, nhất là Nguyễn Thu Thu tuyệt nhiên  hề phát hiện  xung quanh  .
Cô nhặt điện thoại  chân lên,  thẳng . Cách đó  chừng một hai mét  một cô gái đang ,   mặc một chiếc váy dài cao cổ  thời,  một đôi dép lê thấp, mái tóc đen dài phất phơ trong gió, giữa đêm khuya  thể nào  rõ  khuôn mặt nhưng vẫn  thể   đôi mắt vô cùng xinh , trông  quen.
Người  khiến Nguyễn Thu Thu nghĩ đến Lâm Đại Ngọc, một đôi mắt đượm buồn long lanh, chứa chan tình cảm, hàng mi dài rũ xuống,    cảm giác  thuộc nhân gian.
Cảnh tượng như thế   dễ khiến trí tưởng tượng của Nguyễn Thu Thu bay cao bay xa.
Cô nuốt nước bọt, hỏi: "Cô.... cũng đến thăm Trình  ?"
"Không ." Người đó lắc đầu, "Chỉ  ngang qua."
"Ồ."
Thấy cô gái  một    bia mộ hứng gió lạnh, Nguyễn Thu Thu  thêm một câu: "Trời sắp tối , cô về sớm một chút nhé,   cho sức khỏe ."
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-249-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Lời cô  dứt,    lên.
"  thích cô."
Đột nhiên  một   thổ lộ, Nguyễn Thu Thu sững sờ.
"Cái đó... Cảm ơn?"
"Cô cũng mau về ." Người phụ nữ phất tay.
Gió càng thổi càng lạnh thấu xương, Nguyễn Thu Thu rụt rụt đầu. Cô gật đầu, điện thoại cất trong túi, sải bước nhanh chóng chạy tới chỗ Trình Tuyển. Trình Tuyển nghiêng   điện thoại,   đang  chuyện gì, đến khi Nguyễn Thu Thu chạy đến  lưng ,  cúp điện thoại.
Nguyễn Thu Thu  nữa  đầu ,    biến mất.
Trình Tuyển  theo ánh mắt cô: "Em đang  gì ?"
"... Không  gì, em  gặp  một  kỳ lạ."
Nguyễn Thu Thu  thầm trong lòng, xuất quỷ nhập thần như thế, cô còn tưởng  gặp ma  chứ.
" ,  gọi điện cho ai thế?"
"Không  gì, chỉ là còn sót  một ít chuyện cần . Đi thôi."
Ba Trình  , để  căn nhà trống .
Đây là một biệt thự hai tầng, từ ngoài     cũ nát. Vách tường bong  thành từng lớp, gạch men sứ ố vàng, hoa cỏ cây cối xum xuê, mơ hồ  thể  thấy hình dáng lúc  khi   cắt tỉa.
Hôm , Trình Tuyển sang thu dọn một vài thứ mang , Nguyễn Thu Thu c*̃ng xung phong  theo.
Tối hôm qua lúc về nhà, chuyện đầu tiên Trình Tuyển  chính là chạy lên giường Nguyễn Thu Thu , dùng cách im lặng để tuyên thệ chủ quyền.
Giày vò đến trưa, Nguyễn Thu Thu cũng mệt mỏi , mặc kệ  thích   thì , còn  thì  rửa mặt xong  ỳ  ngủ say như chết.
Buổi tối hôm qua ngủ  ngon lắm, mơ màng nhớ  những chuyện của thế giới . Có lẽ do chuyện của cha trình khiến Nguyễn Thu Thu tức cảnh sinh tình, nhớ về quá khứ. Cô bực bội xoa xoa hai gò má, Trình Tuyển  lướt qua cô một cái, chậm rãi hỏi: "Ban đêm ngủ  ngon ?"
"Nhất định là tối qua  ngủ gác lên  em." Nguyễn Thu Thu đổ hết   lầm lên đầu Trình Tuyển.
Trình Tuyển nghệt mặt , đúng là   cũng trúng đạn.
"..."
Trình Tuyển cầm chìa khóa mở cửa. Trong biệt thự vắng vẻ  , Nguyễn Thu Thu quan sát xung quanh,  tự chủ đè giọng xuống: "Aizz, căn nhà lớn quạnh quẽ quá ." Nhà ở chiếm diện tích lớn,  thêm sân vườn rộng rãi, ít  ở, mang đến cho   cảm giác trống vắng quạnh hiu.