Quai hàm Nguyễn Thu Thu phồng lên, nhai miếng dưa hấu lạnh buốt trong miệng.
Bữa cơm  hai  ăn  ít, bụng Nguyễn Thu Thu ăn  tiêu, bèn để Trình Tuyển   tính tiền, còn  thì chạy  toilet. Vừa bước chân  ngoài, nhấc mắt lên, tường gạch màu trắng  mặt  biến thành tường  ố vàng,  Nguyễn Thu Thu sững sờ  thôi.
Cô ngỡ ngàng   toilet thì  thấy bà chủ quán mì lâu lắm  gặp đang chào khách.
Những chiếc bàn lộ thiên đầy , ở kiếp , Nguyễn Thu Thu thích nhất là lúc đói bụng đến tiệm mì  ăn một tô mì  về nhà  ngủ.
Bà chủ  ngang qua  Nguyễn Thu Thu,  quên : "Tiểu Nguyễn, ăn xong ?"
" Ăn, ăn xong ... "Nguyễn Thu Thu trả lời theo thói quen.
"Vậy là  !"
Đứng giữa tiệm mì ầm ĩ náo nhiệt, Nguyễn Thu Thu tựa như  ném bỏ, ngỡ ngàng lúng túng.
Đầu óc cô ko thể suy nghĩ  gì nữa.
Chờ chút.
Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên mở to hai mắt —— Trình Tuyển ?!
"Trình Tuyển!"
Cô cấp tốc chạy khỏi tiệm mì, thực khách dồn dập  cô với ánh mắt kinh ngạc. Nguyễn Thu Thu bối rối  quanh, chỉ thấy ánh đèn đường mờ nhạt m.ô.n.g lung, màn đêm đen kịt,  một bóng .
Trong khoảnh khắc đó, tim cô như sắp ngừng đập.
Cô trở về thế giới cũ  , tất cả chỉ là một giấc mơ thôi .
Sau lưng truyền đến giọng Trình Tuyển: "Thu Thu?"
Nguyễn Thu Thu giật nảy ,  đầu . Cảnh tượng  mắt  cuồng, trong nháy mắt  dừng   cửa tiệm cơm,  còn là tiệm mì cô  chạy đến. Không  chỗ  ven đường, chỉ  tiệm ăn ồn ã náo nhiệt. Dưới ánh trăng mờ, Trình Tuyển hai tay đút túi, mặc áo hoodie cùng quần dài, gương mặt  trai trắng trẻo, hàng lông mày nhíu .
"Em ăn đến hỏng   ?"
Nguyễn Thu Thu: "..."
Hai thế giới liên tục biến đổi thất thường, Nguyễn Thu Thu suýt nữa cũng cho là đầu óc   vấn đề thật. Trong cái  chăm chú của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu chỉ  bầu trời đêm, tức giận : "Chơi bố mày ! Thú vị lắm ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-258-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
"Ầm ầm —— "
Bầu trời đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền, một tia sét lóe qua dọa Nguyễn Thu Thu sợ hết hồn, ôm chầm Trình Tuyển. Trình Tuyển  kịp chuẩn , bước chân lảo đảo, suýt tí nữa ngã xuống. Anh ôm chặt Nguyễn Thu Thu, vỗ vỗ phần lưng đang cứng ngắc của cô giúp cô tỉnh táo .
Mới giây  còn đang chửi trời mắng đất, giây    cảnh cáo, Nguyễn Thu Thu thật sợ ông trời  hết giận, sai thiên lôi bùm một phát, thế thì cô với Trình Tuyển khỏi cần hoả táng, mang hũ đựng đến nhặt tro mang về chôn là xong.
Giọng Nguyễn Thu Thu lập tức nhỏ  mấy chục , yếu ớt : "Phàn nàn thôi mà cũng  cho nữa là ?"
Đang , những hạt mưa nhỏ xíu bông rơi xuống mái hiên, lá cây và mặt đất, phát  những tiếng lộp đà lộp độp.
Không  là ai gào to một tiếng trời mưa , một tia chớp bỗng rạch ngang nửa bầu trời,  sáng cả một  trời u ám. Lại một tiếng ầm vang, kéo theo tiếng mưa rơi tí tách. Mưa ngày càng rơi ráo riết, mới  một lát mà   ẩm ướt hết .
Nhìn tình hình , phỏng chừng mưa sẽ càng ngày càng lớn mất.
"Nhanh nhanh nhanh!" Nguyễn Thu Thu vội vàng kéo tay Trình Tuyển chạy.
Hai  chạy vội về,  mặt dính đầy nước mưa khiến  mặt đều mờ mờ ảo ảo, chỉ  bàn tay Trình Tuyển vẫn luôn nắm chặt cổ tay cô. Trong cơn mưa to tầm tã, cả thế giới chỉ   là tồn tại rõ ràng nhất.
Dầm mưa về đến  lầu cuối cùng cũng  chỗ trú. Hai  dừng bước , Nguyễn Thu Thu thở phì phò, hai tay chống  đầu gối, nhịp tim dần dần bình phục.
Đứng đối diện, lọn tóc Trình Tuyển ướt nhẹp, hai mắt phảng phất như  một lớp sương mù, đen sì ko   cảm xúc.
Nguyễn Thu Thu phục hồi tinh thần hơn phân nửa, quần áo lạnh buốt khiến cô run bần bật. Cô đang  lên tầng thì    níu chặt cổ tay . Anh dùng sức mạnh quá khiến cô lùi  hai bước, lưng chạm  nền gạch men sứ lạnh buốt. Cô kinh ngạc ngẩng đầu.
Chỉ thấy gương mặt Trình Tuyển phóng to, càng ngày càng gần.
Sau đó,  bộ thế giới chỉ còn  đôi mắt đen của , một màu đen sâu  thấy đáy.
Nguyễn Thu Thu sững sờ.
Trình Tuyển nhếch môi , một tay nâng gáy cô nặng nề hôn xuống, đầu lưỡi lướt nhẹ qua răng,  tiến quân thần tốc quấn lấy môi lưỡi cô đầy thô bạo. Hô hấp của hai  khô nóng, Nguyễn Thu Thu  hôn đến  ngạt thở.
Rõ ràng  dầm mưa ướt sũng mà cơ thể   nóng như nung, dán chặt   cô, nóng đến mức lòng cô run rẩy.
Đầu óc Nguyễn Thu Thu  còn nghĩ  gì nữa, chỉ  nhón chân lên ôm cổ  đáp , hít  từng đợt  khí hiếm hoi.
Không  qua bao lâu, ngay cả mưa cũng sắp dừng.
Bị Trình Tuyển cắn mấy , bờ môi nhói nhói khiến Nguyễn Thu Thu   hồn  . Cô dựa  lồng n.g.ự.c Trình Tuyển, hít một  thật sâu.
Mê Truyện Dịch