Đồ Nam bên cạnh ôm cô  lòng, dịu dàng an ủi: "Đừng . Mọi chuyện  sẽ  thôi."
Hôm .
Trình Tuyển   công ty như ngày xưa khiến   giật nảy . Bọn họ trợn tròn mắt, ngây ngốc  Trình Tuyển tiến  văn phòng,   chỗ  dành riêng cho .
Trình Tuyển bình thường  , tiếp tục  việc  !
Tin tức   khiến   đồng loạt thở phào, rốt cục cũng  thể ngủ ngon.  cùng lúc, bọn họ vẫn cảm thấy, Trình Tuyển khác lúc .
Về phần khác chỗ nào, bọn họ cũng  rõ.
- -------
Nguyễn Thu Thu lang thang ở thế giới khác cũng    gì cho cam.
Cô đói đến choáng đầu hoa mắt, bắt đầu hối hận     để chút tiền trong túi để giờ như chó c.h.ế.t chủ. Cô ủ rũ cúi đầu  tới  lui ở ven đường, ngày mai sống thế nào vẫn là một câu hỏi lớn với cô.
Ngay cả chứng minh nhân dân cũng  , cứ chạy qua chạy  như thế, lơ mơ  cảnh sát bắt luôn chứ chẳng đùa. Đến lúc đó phát hiện cô    phận gì,  thì thảm quá .
Mê Truyện Dịch
Vừa nghĩ tới đó, Nguyễn Thu Thu vô thức tránh cảnh sát tuần tra, lén lén lút lút như đang phạm tội.
Cô hoang mang lo sợ, vô định bước .
"Haizz..."
Vừa đói  mệt, thật   xổm xuống đường  ăn mày.
Đi ngang qua quán net đang hoạt động, hai mắt cô đột nhiên sáng lên, bước chân dừng , nháy mắt nghĩ tới một khả năng xa vời.
... Không sai!
Chính là quyển sách !
Mùa đông đầu tiên Nguyễn Thu Thu biến mất,   công ty dường như c*̃ng tiến  thời kỳ giá rét lạnh lẽo.
Không    ảo giác  ,  khí  vui nhốn nháo  đó giờ chẳng thấy tăm . Ngay cả Đồ tổng  luôn cợt nhả bất chấp  cảnh cũng thường xuyên xụ mặt sầu lo,  còn hớn hở bám  lưng thư ký như  khi, mặc dù giờ bọn họ  xác định quan hệ.
Lão Mạnh nhiều  tự   tìm Đồ Nam để  ngóng đầu đuôi câu chuyện thế nhưng  nào đáp  cũng chỉ là câu trả lời  chắc chắn từ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-264-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Phòng  việc của Nguyễn Thu Thu vẫn  giữ nguyên đó, đồ vật trang trí trong phòng  hề xê dịch, dường như chúng nó cũng đang đợi chủ nhân trở về.
Lão Mạnh thường mang vài lá bùa bình an đến treo trong phòng,  căn phòng giờ tràn ngập bùa chú,  qua  may mắn  thấy khôi hài, chỉ là   cầu bình an vẫn  chịu trở về.
Đêm giáng sinh.
Trình Tuyển kết thúc công việc như  ngày,   ghế  việc,   đang ngẩn ngơ suy nghĩ điều gì.
Vốn tưởng rằng   Nguyễn Thu Thu bên cạnh, Trình Tuyển sẽ  coi sức khỏe  gì giống như ,  chịu chăm sóc bản  cho hẳn hoi. Ai mà ngờ mỗi  trời đổ tuyết,  đều nhớ đổi áo khoác, ăn cơm nhà một ngày ba bữa, yêu quý  thể, độc lai độc vãng, kiệm lời ít .
Trước khi gặp  Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển cũng im lặng như , nhưng khi đó là lười  chuyện, còn giờ, lúc đối mặt với bọn họ, là   gì để .
Có đôi khi họ thật sự lo  sẽ nghẹn thành bệnh.
  thế giới  còn ai có thể khuyên  Trình Tuyển nữa đây,  duy nhất bước   lòng  chính là  khiến  c.h.ế.t lặng như bây giờ.
"Đại boss,   về nhà ?" Phó Tử Trừng dè dặt hỏi.
Đêm giáng sinh, Đồ Nam  ngài hẹn hò với thư ký, Tiêu Phiền thì bay sang Mỹ tìm An Nhu, chỉ còn   thê thảm FA, ngó tới ngó lui  thấy ai trong tầng lầu, chỉ còn một Trình Tuyển lẳng lặng  yên  nhúc nhích.
Qua một hồi lâu, Trình Tuyển mới chậm chạp liếc : "Hả?"
"Em hỏi là,   về... về nhà ?"
Vừa  hết câu, Phó Tử Trừng    sai . Đối với Trình Tuyển, căn phòng trống rỗng  nào còn  gọi là nhà. Đừng  Trình Tuyển, ngay cả  cũng thấy nhói lòng  mặt  chỗ khác, chỉ  thì thầm  xin .
Trình Tuyển im lặng  lên, trong ánh mắt chăm chú của Phó Tử Trừng,  cầm lấy áo khoác choàng lên , lặng yên  khỏi văn phòng. Lái xe vẫn đang đỗ trong bãi xe chờ , mỗi ngày   một cách máy móc như ,  nhắm mắt cũng  thể nhớ kỹ nên bước ở .
Có lẽ vì quá buồn tẻ,  thậm chí còn đếm  bước chân cần để  từ văn phòng đến chỗ đậu xe,  từ lúc xuống xe  nhà cần bao nhiêu bước.
Khoảng cách từ Thiên Đường đến Địa Ngục ước chừng c*̃ng chỉ dài đến thế mà thôi.
Giày đạp lên bậc thang, một bước   một bước, hành lang vắng vẻ vang vọng tiếng bước chân đều đặn. Gương mặt  vô cảm, chậm rãi  từng bước như  ngày.  lúc , một tiếng "bụp" nhỏ xíu vang lên, hành lang chớp mắt tối đen.
Bước chân của  khựng .
Hành lang đen sì, tĩnh lặng như tờ.
Tay Trình Tuyển siết c.h.ặ.t t.a.y vịn cầu thanh, lưng thẳng tắp, trong bóng tối, khuôn mặt mơ hồ  rõ, đưa tay    năm ngón. Anh nín thở tập trung, căng thẳng đến mức ngón tay nắm  lan can phát run.