Đồng thời, khi trùng sinh nữ chính bạch nguyệt quang Trình Tuyển thọc một đao, hiện đang cấp cứu, lành ít dữ nhiều, lúc Từ Bích Ảnh yêu hận Trình Tuyển chỉ cảm thấy vui sướng, nhịn lớn một trận.
Đọc đến đây, Nguyễn Thu Thu hít một ngụm khí lạnh, bỗng nhiên nghĩ đến lời tựa như nguyền rủa mà Từ Bích Ảnh từng với cô, thì thật sự chuyện ?
Vừa nghĩ tới Trình Tuyển thương ở một nơi mà cô cách nào chạm tới, cô liền lo chết.
Nguyễn Thu Thu mím chặt môi, chậm rãi mở chương .
Phiên ngoại 2 tên là Phía cổ tích.
Chương về cuộc sống khi kết hôn của Cố Du và Từ Bích Ảnh. Ban đầu hai vợ chồng hoà hợp, yêu thương thừa. Về , công việc của Cố Du ngày càng nhiều, dần nổi tiếng, nhiều chào đón, Từ Bích Ảnh dù dịu dàng quan tâm hơn nữa thì cuộc chuyện của hai cũng chỉ giới hạn trong vấn đề củi gạo dầu muối.
Từ Bích Ảnh bắt đầu lo nghĩ, thêm việc mang thai mà thai đậu, giữa hai bắt đầu xuất hiện xích mích nhỏ, song mỗi một đều là do cô cố tình gây sự. Lúc đầu Cố Du còn nhường nhịn, dần dần về , Cố Du cũng lãnh đạm. Anh học cách g.i.ế.c thời gian công việc mà về đến nhà đối mặt với những hiềm nghi và phiền não vô tận.
Năm thứ ba khi kết hôn, Cố Du đề nghị ly hôn.
Từ Bích Ảnh quá đỗi mệt mỏi , cuối cùng cũng đồng ý quyết định . Cô mang theo rương hành lý rời khỏi lồng giam, khoảnh khắc bước chân khỏi cửa, tiếc nuối nhẹ nhõm.
Cô cứ đó, nhiều năm như , đầu tiên bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc bước tiếp theo thế nào đây.
Chương 3 tên Sau giấc mộng xưa.
Từ Bích Ảnh tỉnh , phát hiện giường bệnh, tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng dài.
Trúc mã Cố Du kết hôn nhiều năm, tình cảm vợ chồng , còn bạch nguyệt quang Trình Tuyển cũng cứu sống, đang ở bệnh viện chữa thương. Lúc Từ Bích Ảnh mới , hoá Trình Tuyển là ông chủ Gia Trừng. Cô luôn so sánh hai thế giới với , lo lo mất, đến cuối cùng chẳng gì.
Cô giường bệnh ngẩn .
Câu chuyện vẫn còn tiếp tục, chỉ là tương lai của Từ Bích Ảnh, do tự cô quyết định.
…...
Rõ ràng truyện , nhưng ở chương cuối, tác giả thêm mấy chữ in hoa: Vĩnh viễn kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-267-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Tác giả còn nhắn nhủ mấy lời, nàng : ba thế giới, ba loại cuộc đời, trong chuyện thể đưa bất kỳ đánh giá nào cả. Cuộc sống của các nhân vật trong truyện vẫn tiếp tục, mỗi bọn họ đều câu chuyện của riêng . hi vọng vì truyện kết thúc mà khiến cuộc sống của họ cũng ngừng theo, bởi câu chuyện vĩnh viễn kết thúc.
"..."
Mê Truyện Dịch
Nhìn đến đây, Nguyễn Thu Thu căng thẳng, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi mà cũng nhận .
Cô nghĩ, nếu , một ngày nào đó thể thế giới , cần lo lắng ?
Cơn kích động qua , Nguyễn Thu Thu xích gần máy tính, để một bình luận. Đang lúc cô đánh chữ thấy tiếng ồn ào bên tai, giống như từ một vùng quê mênh m.ô.n.g nào truyền tới, xuyên qua màng nhĩ, mềm mại gõ tim cô.
Tim cô đập ngày một nhanh, thình thịch, thình thịch.
Nguyễn Thu Thu mở to đôi mắt, con chữ màn hình nhảy nhót loạn xạ, rõ. Đầu cô choáng váng, sức dụi dụi mắt, chân bỗng nhiên đạp hụt. Cô vô thức ngửa về đằng , lưng lúc còn ghế tựa, hai tay bất lực quơ quào, chỉ kịp kêu lên một tiếng ngã chổng vó đường nhựa lạnh lẽo.
Anh trai quản lý đang bận bịu kiểm tra máy tính chợt tiếng kêu, kinh ngạc chỗ của Nguyễn Thu Thu qua bên đó. Chỗ trống rỗng, áo khoác vắt lưng ghế, màn hình máy tính đen sì. Thấy mặt đất thứ gì lóe loé, cúi xuống nhặt, là một đôi khuyên tai tinh xảo.
Anh quản lý lặng im suy nghĩ.
...
Một lát , Nguyễn Thu Thu lấy tinh thần, cơ thể tự chủ run lên.
Cô cúi đầu, hai tay sờ nền tuyết lạnh, xúc cảm mà chân thực quá. Bầu trời đen kịt thả xuống mấy bông tuyết, lả tả rơi tóc và quần áo cô, chẳng bao lâu, cô trông như tuyết.
Cô ngu đơ , hồi lâu vẫn nhúc nhích, chỉ cái mũi ngưa ngứa, cả lạnh cóng tựa khối băng.
"Ách xì!"
Nguyễn Thu Thu hắt một cái, sực tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng run lẩy bẩy ôm chặt hai tay.
"Ách xì ách xì ách xì!"
Mới còn ở quán net, Nguyễn Thu Thu nực nội quá mới cởi áo khoác, xắn tay áo chằm chằm máy vi tính, hưởng ké máy lạnh, giờ thì , ném cô giữa mùa đông rét mướt. Không áo khoác, cô chỉ mặc mỗi một bộ đồ phong phanh, thời tiết như thì chẳng khác nào mặc, gió lạnh thổi vù vù qua quần áo cô, lạnh đến thấu xương.