Chờ chút.
Mùa đông?
Nguyễn Thu Thu nhận  một chuyện vô cùng nghiêm trọng,   đang sắp đến mùa hè ,   mùa đông ?
Cô móc điện thoại  khỏi túi, khởi động  mấy , điện thoại cạn sạch pin ,  mở mấy  cũng vô dụng. Cô ảo não phủi tay. Giữa đêm đông rét lạnh,   đường hấp tấp lấy áo lạnh dày cộm bọc  , ai cũng tò mò  cô. Đầu tóc rối bù,  sức phủi tay, kiểu  chỉ   điên thôi.
Bọn họ  khỏi thở dài, một cô gái xinh  khoẻ mạnh đến  mà   điên, tội nghiệp ghê á.
Điện thoại hết pin chẳng  tích sự gì,  mắt cũng chỉ  thể tìm chỗ nào đó nạp điện,  đó tìm hiểu xem  đang ở . Nguyễn Thu Thu xác định trăm phần trăm là cô  trở  thế giới trong truyện , nhưng đây chắc chắn   thời điểm cô biến mất.
Ngộ nhỡ   thế giới  thì ?
Ngộ nhỡ cô xuyên  thời điểm Trình Tuyển còn  thích  thì ?
Ngộ nhỡ ---
Nguyễn Thu Thu  còn dám tưởng tượng đến khả năng khác nữa. Cô  dậy, lạnh run khiến mặt đỏ phừng phừng, chân như giẫm  băng, mỗi bước  đều gian nan.
Đi mãi  mãi, nước mắt cô  chảy xuống.
Chỗ  cô  từng  qua, thật vất vả mới trở về, nếu Trình Tuyển  nhận  cô, cô thật sự sẽ  c.h.ế.t mất.
Cô nghĩ kĩ , thằng ch.ó Trình Tuyển  mà dám quên cô, cô sẽ tẩn  một trận, buộc   thích . Hai  bọn họ khóa cứng với  ,  rời  hả? Đừng  mơ!
Nước mắt chảy xuống sắp kết băng, Nguyễn Thu Thu lạnh đến mức   đờ đẫn, bước  lên, ngay cả động tác lau nước mắt đơn giản mà c*̃ng  cực kì gian nan.
Xa xa  một chiếc xe cảnh sát tuần tra chậm rãi lái về phía Nguyễn Thu Thu, cô cứng đờ phất phất tay,  hiệu bọn họ dừng .
Anh cảnh sát   ghế lái phụ liếc về phía Nguyễn Thu Thu,  đó dừng xe, cầm áo khoác xuống xe,  tiên choàng cho Nguyễn Thu Thu  mới hỏi: "Chuyện gì xảy  , cô  cướp ?" Cô gái  mặt mặc dù   nhếch nhác,    uớt  bẩn nhưng ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt  trong trẻo. Bọn họ gặp nhiều  , cô gái      chắc chắn   vấn đề về tâm thần.
Nguyễn Thu Thu  dìu đến ghế , điều hòa mở  đủ, cô dần lấy  sức, chợt thấy tay chân đớn đau bỏng rát. Cơ thể  thích ứng ngay , cả gương mặt c*̃ng  nung đỏ, cô khó chịu c.h.ế.t mất. Cổ họng cô   ngứa, vội ho khan vài tiếng,  cảnh sát lái xe phía   xuống  cô hỏi: "Có chuyện gì ?"
Nguyễn Thu Thu đang   chuyện  nhịn   ho khan. Cổ họng  ngứa,   nóng lên, đoán chừng là  cảm lạnh .
Viên cảnh sát  : "Chắc là do lạnh quá, mang về cảnh cục  , cho cổ uống chút nước ấm ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-268-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
"Được."
Mê Truyện Dịch
Cục cảnh sát ở ngay gần đây, Nguyễn Thu Thu mặc áo khoác bước , đám đàn ông đang ầm ĩ ăn đồ ăn nhanh đồng loạt dừng ,  chằm chằm bọn cô.
Nguyễn Thu Thu   chằm chằm,  rụt rè,  ho khan  bụm mặt, đừng  cô mãi thế chứ. Một cảnh sát trung niên buồn  phất phất tay, : "Nhìn cái gì mà , một đám oắt con, cơm  ăn  thì đừng  ăn."
" y dà, bọn  đang quan tâm  dân mà. Cô gái   thế?" Một  lính trẻ  đùa tí tửng tiến lên, trong tay còn bưng một hộp cơm.
Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu,   hộp cơm trong tay .
"Ọt ọt ọt..." Cô ngượng ngùng ôm kín bụng.
Cả đám im lặng.
Mấy phút .
Trước mặt Nguyễn Thu Thu bày một hộp cơm nóng hổi mới giao và một cốc nước nóng. Trời mới  cô  hổ đến mức   luôn, hôm nay  còn mặt mũi nào nữa , cái bụng   liêm sỉ  hại cô mất mặt bao nhiêu   hả, hết   tới  khác lý trí  với   giữ  chút xíu mặt mũi, bụng  cứ ọt ọt ọt  ngừng.
Ngay cả bác cảnh sát đối diện cũng nhịn   : “Ăn , thức ăn ngoài còn nhiều lắm."
"Cảm ơn..."
Hỏi mượn mấy  cảnh sát cục sạc, Nguyễn Thu Thu kiên nhẫn chờ đợi một lúc, màn hình di động vẫn cứ đen thùi lùi, khởi động  mấy  đều vô dụng,   hỏng hóc chỗ nào .
Về tới đây   một hai tiếng, Nguyễn Thu Thu vẫn   rõ cô đang ở mùa đông năm bao nhiêu.
"Xin hỏi..... bây giờ là lúc nào ạ?" Nguyễn Thu Thu hỏi bác cảnh sát đối diện.
Đối phương  thoáng qua điện thoại di động: "Tám giờ tối."
"Ý của cháu là..... ngày mấy tháng mấy ạ?"
"Sao thế, cô xuyên qua ?"
Một cảnh sát  thốt lời, mấy  khác cũng ha hả  vang. Nguyễn Thu Thu oán thầm, phán chuẩn vãi lìn,   xuyên qua thì là gì, nếu như những    bọn họ chẳng qua chỉ là một  qua đường A  tên  họ trong một cuốn truyện, chỉ e đây mới là chuyện đáng buồn.