Líu líu ríu khiến đầu óc Nguyễn Thu Thu choáng váng, cảnh sát mang cô trở về nhịn nổi nữa, xua hết mấy tên về chỗ.
Nguyễn Thu Thu kiên nhẫn chờ lâu, thường thì giờ dù kẹt xe cũng sớm đến nơi mới . Lúc cô chuyện điện thoại với Đồ Nam, suýt chút nữa lên, đàn ông đàn ang gì mà khiến buồn đau xót. Cậu Trình Tuyển đang đường tới , bảo chị dâu đợi một lát, nhưng cô chờ hoài mà thấy .
Không lạc đường đấy chứ?
Không tại , trong lòng Nguyễn Thu Thu dự cảm chẳng lành. Hôm nay tuyết rơi lớn quá, ngộ nhỡ Trình Tuyển sốt ruột cẩn thận xảy tai nạn thì .
Phải nghĩ cách liên hệ với Trình Tuyển mới .
lúc , một cảnh sát đang cúi đầu điện thoại di động : "Ngã tư phố Đông xảy tai nạn ."
"A? Sao thế? Không xảy chuyện gì chứ?"
"Ai . Mấy , trời tuyết mà cũng đường chậm , nghĩ cái gì thế. Aizz."
Sắc mặt Nguyễn Thu Thu trắng bệch: "Chiếc xe xảy tai nạn màu gì ?"
"Hình như là Land Rover màu đen, thấy tiểu Từ gửi thông tin , vẫn đang xử lý."
"Từ đây đến đó xa lắm ?"
Cô vội vàng hỏi, đối phương ngẩng đầu lên .
"Không xa, khỏi cửa, mấy trăm mét về bên là đến... Ấy , cô ?"
Chân Nguyễn Thu Thu mềm nhũn. Cô ích kỷ hi vọng Trình Tuyển. Đầu óc cô trống rỗng, chỉ lao cổng cục cảnh sát, thấy biển xe ở hiện trường mới thể khiến cô tỉnh táo .
"Tuyệt đối đừng, tuyệt đối đừng..." Nguyễn Thu Thu chạy nghẹn ngào cầu khẩn.
Cô vội vã nhào khỏi cổng, ngọn đèn đường mờ nhạt khiến cảnh đêm chút m.ô.n.g lung, rõ. lúc , mắt bỗng cuồng, cô va một nào đó.
Đối phương lảo đảo suýt té, hai đều lui một bước, khuôn mặt đối diện dần hiện rõ trong bóng đêm mơ hồ.
Với Nguyễn Thu Thu mà , cô chẳng qua chỉ gặp Trình Tuyển một ngày thôi. Giờ khắc này cô vẫn rằng, Trình Tuyển ở đây ôm nỗi cô đơn tuyệt vọng, chờ cô bảy tháng năm ngày.
Anh đờ tại chỗ, cả thể lẫn nét mặt đều cứng ngắc đến đáng sợ, đôi mắt dính chặt Nguyễn Thu Thu tựa nhựa cao su, dời một giây nào.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-270-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
"..."
"..."
Xung quanh tĩnh lặng như tờ.
"Trình..."
Nguyễn Thu Thu còn kịp gọi hết tên thấy bước lên một bước, mạnh mẽ kéo cô lòng. Đầu đập n.g.ự.c một cái rõ đau. Anh ôm lấy cô, đôi tay siết chặt, đè nén một chút hô hấp cuối cùng xuống phổi, gấp đến mức Nguyễn Thu Thu xém ngạt thở. Cô sắp thở nổi nữa , mà vẫn vô thức trấn an tâm trạng .
Cô ngờ Trình Tuyển sẽ sợ đến mức , đôi tay ôm lấy cô vẫn luôn run rẩy, là do thời tiết quá lạnh là do tâm tình kích động quá mức.
Nguyễn Thu Thu đành nhẹ nhàng v**t v* sống lưng , giúp bình tâm .
Được bao bọc bởi vòng ôm ấm áp quen thuộc cùng thở chỉ thuộc về Trình Tuyển, dây thần kinh căng cứng của Nguyễn Thu Thu dần thả lỏng.
Di chứng để là cái mũi chua chua, cô nhịn rơi nước mắt mất . Hai mắt Nguyễn Thu Thu đẫm lệ, mờ mịt , suýt thành tiếng: "Em tưởng tai nạn! Anh em sợ chết! Anh em trong cục cảnh sát cứ luôn miên man suy nghĩ, còn sợ rằng nhận em..."
Nước mắt to như hạt đậu lã chã trượt theo hai gò má, chẳng bao lâu vạt áo Trình Tuyển ướt đẫm.
Anh yên lặng kiềm chế, Nguyễn Thu Thu líu ríu lóc kể lể, giọng điệu oán trách, vai áo ướt đẫm dán chặt n.g.ự.c tựa như thiêu đốt da . Anh chỉ dùng sức siết chặt cô để giữa hai còn khe hở nào, nhưng sợ cô đau.
Mấy cảnh sát thấy hai ôm , đồng loạt ăn ý . Bọn họ hiệu cho lặng lẽ trở về phòng, nhường gian cho hai .
Nguyễn Thu Thu vẫn còn .
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô thực sự nghĩ rằng sẽ mất Trình Tuyển. Trước năng tiêu sái cỡ nào? Hai ai lo phận nấy, nếu ai thương thì thể ly hôn trong hòa bình, chúc phúc đối phương. Còn bây giờ? Trình Tuyển mà dám ý trèo tường, cô sẽ tự tay đ.â.m c.h.ế.t thằng ch.ó .
Nguyễn Thu Thu đến hôm nay mới nhận trong lòng cô, Trình Tuyển quan trọng đến nhường nào.
Cô nức nở vài tiếng, đúng lúc , tách, một giọt chất lỏng đặc dính như thủy châu nhỏ xuống trán cô, chậm rãi trượt xuống.
Tách.
Lại một giọt.
Nguyễn Thu Thu thầm nghĩ , vội vàng bảo Trình Tuyển buông tay , Trình Tuyển như điếc, bảo gì cũng chịu buông. Cô tức đến phát , vội vàng túm lấy tay , bấy giờ mới đẩy một chút.