"Được , trở về là  ." Lão Mạnh thở phào một cái, nháy nháy mắt, nửa đùa nửa thật : "Công việc đang chất đống  đây , cô nghỉ ngơi nhanh    về xử lý đấy."
"Vâng. Mọi  vất vả ." Nguyễn Thu Thu cảm động, mím môi   với lão.
Hôm nay   chạy tới đây cũng đều vì lo cho sự  của cô, cô thật   ơn vì thế giới  vẫn còn nhiều  yêu thương  đến thế. Lúc bọn họ  cô, ánh mắt dịu dàng và tràn đầy quan tâm, cô trả lời qua loa như  mà bọn họ cũng  chất vấn, chuyện  khiến  đang trong thời kỳ mẫn cảm là Nguyễn Thu Thu  bật .
Đến cửa bệnh viện, Đồ Nam bỗng nhiên  sang hai  hỏi: "Đại boss, xe của   kéo   hả? Anh chị  cần gọi xe , để em đưa về cho."
Nếu  xe thể thao của Đồ Nam lòe loẹt như thế, Nguyễn Thu Thu sẽ lựa chọn từ chối.
Những  khác ai về nhà nấy.
Thư ký Ôn Thiến  ghế lái phụ, Nguyễn Thu Thu và Trình Tuyển  . Cô tận mắt chứng kiến Đồ Nam giúp Ôn Thiến thắt dây an , động tác của hai  đầy  mật, ái , rõ ràng  giống đồng nghiệp bình thường.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Thu Thu lắp bắp kinh ngạc: "Hai  --"
Đồ Nam: "Em   , chắc chắn cô  thích em... Au au đừng đánh,  sai , đừng đánh!"
Gương mặt xinh  của Ôn Thiến đỏ bừng, lạnh lùng trừng Đồ Nam: "Nếu   quỳ bàn phím thì cứ tiếp tục  hươu  vượn ."
"Không  ..." Đồ Nam vội vàng khoát tay.
Trở  thế giới ,  hai  bọn họ cãi , Nguyễn Thu Thu cuối cùng cũng  cảm giác chân thực. Trình Tuyển yên lặng  bên cạnh cầm tay cô, nóng toát mồ hôi vẫn   buông .
Cô   thiếu cảm giác an  nên cứ để mặc tay cho  nắm chặt.
Chiếc xe chậm rãi chạy  đường cái, ngày càng nhiều bông tuyết vi vu bay lượn, rong chơi trong thành thị yên tĩnh giữa đêm khuya. Nhìn hoa tuyết rơi đầy bên cửa sổ, trong đầu Nguyễn Thu Thu  hiện  bóng hình Trình Tuyển. Không   cảm thấy gì khi rũ mắt trông đám lá xanh chuyển vàng rơi rụng, cuối cùng  tuyết phủ lên.
Tất cả những thứ , Nguyễn Thu Thu đều  , cũng  dám hỏi.
Đồ Nam đưa bọn họ đến  lầu, Ôn Thiến vẫn còn đang chê bai gu thẩm mĩ của   mà kém thế. Đồ Nam vội vàng nhận sai tỏ vẻ hai ngày nữa chắc chắn sẽ đổi xe, để cô chọn một chiếc xe  mắt.
Hai   đùa, đưa mắt  Nguyễn Thu Thu và Trình Tuyển rời .
Bấy giờ Đồ Nam mới thở dài: "Quá  . Chị dâu mà còn  về nữa,  sợ đại boss  qua nổi mùa đông  mất."
Ôn Thiến: " , thật may mắn. Có điều... Anh  xem, rốt cuộc Thu Thu   chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-272-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Đồ Nam thần hồn nát thần tính.
"Có lẽ là trời cao   nổi nữa, nên phái một tiên nữ xuống bầu bạn cùng  ."
Ôn Thiến bật : "Chắc ."
Sự thật là gì, đối với bọn họ   còn quan trọng, cũng    bí mật đều  thẳng thắn  . Hai   , một  nữa trở  xe, khối đá lớn vẫn luôn trĩu nặng trong lòng cuối cùng cũng  thể đặt xuống, đêm nay ngủ ngon  .
- -----
Với Nguyễn Thu Thu mà ,   bước lên cầu thang  là một ngày .
Cô nắm tay Trình Tuyển, thuận miệng nhắc tới thần thoại Orpheus, ai ngờ rằng nó  thành sự thật. Cô thề chắc như đinh đóng cột, từ nay  bao giờ dám  bậy nữa. Kéo tay Trình Tuyển  về  mới   hai bước,  chợt dừng chân .
Nguyễn Thu Thu: "?"
"Em   ."
Dường như sợ cơn ác mộng tái diễn,    lưng Nguyễn Thu Thu, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô  rời. Cô vỗ về , bước lên cầu thang . Đoạn đường   bao giờ dài như bây giờ, tựa như đang   một cây cầu độc mộc,  cần  đầu  cũng  giờ phút  Trình Tuyển nhất định đang  căng thẳng,  chằm chằm cô  chớp mắt, sợ cô biến mất.
Cũng may  đường   xảy  chuyện gì ngoài ý ,  mở cửa kéo Nguyễn Thu Thu  theo.
Thời gian trôi qua, đồ vật trong phòng vẫn vẹn nguyên  xê dịch, cứ như cô thật sự mới rời khỏi đây một ngày .
"Lúc em   ở đây,   ăn cơm đàng hoàng  đấy?"
Nguyễn Thu Thu  hỏi  mở tủ lạnh,  ngờ bên trong   hoa quả. Bất ngờ hơn là trong đó   một hũ Yakult nào, chỉ  mấy hộp sữa bò  uống.
Trình Tuyển   lưng chậm rãi trả lời câu hỏi của cô.
"Một ngày ba bữa đầy đủ, bớt ăn đồ ăn vặt, trời lạnh mặc thêm quần áo, dậy sớm ngủ sớm đều đặn, việc   đều  thành, thi thoảng dự tiệc xã giao."
"..."
"Cho nên,  sẽ  mang thêm phiền phức cho em."
Nguyễn Thu Thu im lặng, cô chớp chớp mắt, cố gắng khống chế nước mắt của ,  vẻ mặt bất an dè dặt của Trình Tuyển mà đỏ cả vành mắt.