Đứa bé ngủ say như  ngày, Nguyễn Thu Thu   giường dần chìm  giấc ngủ.
Trình Tuyển   lưng cô, cánh tay chậm rãi vòng qua ôm vòng eo mềm mại của cô, sờ lên cái bụng mềm mềm, cảm giác vô cùng . Bàn tay  chậm rãi trượt lên, môi tiến đến vòng cổ của Nguyễn Thu Thu. Trên  Nguyễn Thu Thu mang theo một mùi sữa thơm   lên lời, làn da cô trắng trắng mềm mềm, nom còn  hơn cả lúc sinh. Có lẽ là bởi vì   , trông cô dịu dàng hơn nhiều,  thêm  lâu   mật cùng Trình Tuyển, cô  tự chủ  đ*ng t*nh, phát  tiếng th* d*c trầm thấp.
Ngửi ngửi mùi sữa thơm, yết hầu Trình Tuyển nhấp nhô, giọng khàn : "Có thể chứ?"
Hai má Nguyễn Thu Thu đỏ bừng, vành tai nhỏ nhắn c*̃ng đỏ rực, càng thêm đáng yêu.
"Có thể..."
Không đợi cô  hết lời,  xoay  đè cô xuống giường, tìm tòi khắp nơi.
 lúc , đứa bé vốn đang ngủ say bỗng nhiên hự hự,  oe oe. Tiếng  của bé trong đêm yên tĩnh vô cùng to rõ, Trình Tuyển còn  hôn Nguyễn Thu Thu tiếp   cô dí tay  mắt đẩy .
Cô tỉnh táo hơn nửa, sắc mặt còn  ửng hồng, kéo  quần áo, cài  cúc áo, đẩy Trình Tuyển , xuống giường ôm con nhẹ nhàng đung đưa.
Nguyễn Thu Thu  kiên nhẫn,  dỗ  khẽ ngâm nga bài hát. Đứa bé ồn ào  vài tiếng  dừng , miệng nhỏ  hé , ngủ  . Khóe mắt bé vẫn còn vương nước mắt khiến bé càng thêm tội nghiệp   thương xót.
Trình Tuyển ôm lấy thằng bé đặt  nôi.
Anh trịnh trọng hỏi: "Có thể tiếp tục ?"
Mặt Nguyễn Thu Thu  đỏ lên: "Loại chuyện  đừng nên hỏi thẳng thế!"
Mê Truyện Dịch
Được ngầm đồng ý, Trình Tuyển kéo cô  tiếp tục hôn, hai  hôn lấy hôn để   lăn  giường. Đang lúc bầu  khí nhiệt liệt, quần áo Nguyễn Thu Thu  sắp  c** s*ch, đứa bé bỗng nhiên hự một tiếng, nương theo khúc nhạc dạo quen thuộc, tiếng  oa oa  vang lên.
Dội một gáo nước lạnh  hai .
Nguyễn Thu Thu: "..."
Trình Tuyển: "..."
Nguyễn Thu Thu vội vàng đẩy Trình Tuyển , mặc quần áo lên, ôm con tiếp tục dỗ. Lúc bình thường nó  ít khi quấy  buổi tối, hôm nay      , cứ  mãi  dứt. Nguyễn Thu Thu   gì  bé, đành  tiếp tục khẽ hát ru.
Chỉ ôm đong đưa mấy cái, bé  ngủ  .
Nguyễn Thu Thu thở dài  một , rón rén đặt bé  nôi.
Một tay Trình Tuyển chống lên chiếc nôi, mặt  đổi sắc  chằm chằm đứa bé bên trong, ý đồ dùng ánh mắt g.i.ế.c  của  để cảnh cáo thằng bé   quấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-293-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Hai  kiên nhẫn chờ đợi thật lâu, đứa bé ngủ  say,  hề  ý tỉnh . Nguyễn Thu Thu yên lặng thở phào trong lòng, đang chuẩn   uống miếng nước, Trình Tuyển ôm lấy cô từ  lưng, thỏ thẻ: "Mệt ?"
"Không mệt, vẫn ."
Cô  thoải mái  nhiều , chẳng qua đứa bé thỉnh thoảng  đêm,   chuyện lớn gì.
Trình Tuyển hôn một cái lên trán cô: "Vất vả ."
Nguyễn Thu Thu nắm chặt tay ,  mặt sang, đặt một nụ hôn gà mổ thóc lên khóe môi Trình Tuyển. Đôi mắt nhu tình hiếm thấy của cô khiến tim Trình Tuyển tim đập rộn lên,  đè Nguyễn Thu Thu xuống giường tiếp tục tiến hành chuyện   thành.
Cơn ác mộng hự hự  vang lên.
Hài tử oa một tiếng  thét lên,    đợi Nguyễn Thu Thu đẩy , Trình Tuyển  mặt  đổi sắc  dậy ôm thằng bé,  vỗ lưng  dỗ. Lần  tiếng  của nó  chịu ngừng nữa, Nguyễn Thu Thu bế thằng bé dỗ mãi cũng  chịu nín, sữa c*̃ng  ăn, bỉm cũng  rong,  phát sốt,  khác thường, Nguyễn Thu Thu sốt ruột đến mức chỉ  đánh xe  bệnh viện.
Trình Tuyển   một lời ôm lấy đứa bé từ trong lòng Nguyễn Thu Thu, trong tiếng kêu sợ hãi của cô,  bước  phòng  việc, một tay ôm trẻ sơ sinh  sướt mướt, một tay mở ngăn tủ, lôi thùng giấy con .
Đi  lưng, Nguyễn Thu Thu giật : "Anh  gì đấy? Hơn nửa đêm mà  gì ?"
Trình Tuyển: "Không cần nó nữa."
Nguyễn Thu Thu:!!!
Đứa bé  đến khắp  đỏ au, vẻ mặt nhăn nhăn nhúm nhúm, nước mắt rơi thành hàng  Nguyễn Thu Thu đau lòng  ngớt. Trong thùng giấy  đệm báo và khăn lông, Trình Tuyển đè một tay lên, đặt đứa bé đang  thét .
Điều kỳ diệu  xảy .
Đứa bé mới còn  rống chớp mắt  nín thinh, thỏa mãn bẹp bẹp miệng, ngủ  .
Nguyễn Thu Thu  trợn mắt hốc mồm.
Vậy mà... Không ?
Đây là cái kỹ thuật quỷ quái gì ?
Cô thử thăm dò bế thằng bé lên,  đến vài giây , đứa bé bĩu môi, mơ hồ  dấu hiệu , Nguyễn Thu Thu vội vàng đặt nó  thùng giấy con, nó lập tức khôi phục trạng thái yên lặng, bình thản say giấc.
Thư phòng tĩnh lặng một cách quỷ dị.
Hồi lâu , Nguyễn Thu Thu  thể tưởng tượng nổi: "Nó... Chẳng lẽ, coi cái  là ổ của  ư?"