Đồ Nam  nể tình: "Cái  cùng bộ phận thiết kế của cô  quan hệ gì , chúng    chuyện  ăn, cô đừng  nhúng ."
Tiêu Phiền vội vàng tiếp lời: "Bên ngoài trời mưa , cô về một    , đợi lát nữa  ăn xong  đưa cô về."
An Nhu mím môi mỉm , vô cùng khách khí: "Cảm ơn."
Mê Truyện Dịch
Chỉ là  bộ quá trình ánh mắt của cô đều chỉ rơi    Trình Tuyển.
Trình Tuyển mặc một chiếc áo khoác đen đơn giản, mí mắt dài nhỏ buông xuống,   đang suy tư điều gì. Từ góc độ  có thể  thấy cái mũi thẳng tắp của  cùng với đôi môi mím thành một đường thẳng. Màu môi của   nhạt, ánh mắt c*̃ng  ,   đàn ông như  khi nhiệt tình lên sẽ như thế nàk.
An Nhu bỗng nhiên đỏ mặt.
Đồ Nam pha trò : "Đi thôi  thôi, đừng để   chờ sốt ruột chứ."
Cùng lúc đó.
Nguyễn Thu Thu  sắp xếp  ở gần cửa sổ sát đất, cô đang chuẩn   xuống   thấy một  quen ở phía đối diện. Thật là khéo, chính là  mà cô gặp lúc mới tiến vài.
Nguyễn Thu Thu lên tiếng chào  : "Này, ngươi là đang chờ  ?"
Đối phương  chút bất ngờ, lập tức mỉm   : ", một nhóm bạn."
Tác giả  lời  :
Nguyễn Thu Thu:  chỉ là ăn tạm một chút.
Phòng ăn, gặp   hổ.
Trình Tuyển: Ăn tạm?
Nguyễn Thu Thu tỏ vẻ ăn tiệc  thể keo kiệt. Cô vốn chỉ  gọi mấy thứ,  món  ăn ngon, món  c*̃ng ăn ngon, bất tri bất giác liền gọi vượt qua con  dự tính ban đầu.
Người phục vụ khui một bình rượu vang, rót cho Nguyễn Thu Thu.
Phong cảnh của nhà hàng vô cùng , tiếng đàn violin du dương trầm bổng, ánh đèn m.ô.n.g lung, tinh xảo đến từng chi tiết trang trí, những vị khách thì ăn mặc bảnh bao nâng một ly rượu vang nhẹ giọng trò chuyện, hiếm  tạp âm ồn ào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-40-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Nhìn xa xa ngoài cửa sổ có thể thấy  cảnh đêm của non nửa thành thị. Nơi  tiếp giáp bờ sông, tầm  khoáng đạt,  đúng tránh  những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp , ban đêm ánh đèn nhộp nhịp, cảnh đêm đô thị rực rỡ  m.ô.n.g lung tương phản với ban ngày khắc chế kín đáo.
Cơn mưa to lốp bốp  ngừng rơi  mặt đất nhưng     một tiếng động nhỏ, đột nhiên khiến Nguyễn Thu Thu  chút ngẩn ngơ.
Trình Tuyển chắc cũng  về đến nhà.
Người phục vụ bưng món ăn lên, Nguyễn Thu Thu ngửi thấy hương vị đồ ăn mê  thì  lập tức  thèm dể tâm đến Trình Tuyển nữa. Cô  chút chột  nghĩ, nếu nhà hàng ăn  tệ,   sẽ mang Trình Tuyển tới dùng cơm để đền bù một chút.
Cô cũng   cố ý ăn mảnh, đây là chuyện bất đắc dĩ nha.
...
Cùng lúc đó, đoàn  Trình Tuyển đang  thang máy lên lầu.
Đồ Nam  hưng phấn, đại boss  lâu  cùng ăn cơm với bọn họ, điều  khiến liên minh những  trai FA cứ luôn  cảm giác thiếu thiếu cái gì đó. Trên đường    liên miên lải nhải, vô cùng lo lắng hỏi chị dâu gần đây đang  gì, chơi game  vui  , hi vọng chị dâu  thể đưa  một phần nhận xét  khi trải nghiệm trò chơi vân vân.
An Nhu đương nhiên  Trình Tuyển trong game giận dữ vì hồng nhan, sắc mặt của cô   chút khó coi. Cảm giác nguy cơ mơ hồ quanh quẩn lấy cô  ——  thể  cho Trình Tuyển  đến bước ,  phụ nữ  tuyệt đối  đơn giản.
Khoảng thời gian  đến rốt cuộc  xảy  chuyện gì? An Nhu nhíu mày, vẻ mặt  mấy vui vẻ.
 mà...
Tối nay là một cơ hội , cô  chắc chắn  nắm chặt.
Nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, khóe môi của cô  chút nhếch lên. Cô  tự tin, là đàn ông đều  cự tuyệt    ôm ấp yêu thương, nhất là trong nhà chỉ  một đóa hoa thô ráp lòe loẹt  nền càng  tôn thêm vẻ thanh lệ thoát tục  giống bình thường của . Trình Tuyển chỉ là  động một chút, nhưng cô  ngại chủ động.
Đồ Nam ho một tiếng: "Ra thang máy , An Nhu, ngây ngốc ở đấy  gì chứ."
Tiêu Phiền là một tên đần  từng yêu đương bao giờ, một cái đầu gỗ ngáo ngơ,  giống câu sớm  phát hiện  đường  An Nhu đều  chằm chằm  đại boss nhà , ánh mắt mềm mại ch** n**c khiến Đồ Nam  hổ một hồi lâu. Cậu thật sự  hi vọng An Nhu   chuyện gì quá quắt,   đến những cái khác, chọc cho Trình Tuyển bất mãn, đến lúc đó còn   chức vị  chỉ sợ sẽ  khó.
Đồ Nam thở dài trong lòng. Một ngày , việc   quan tâm cũng thật nhiều nha.
Vị trí nhà hàng  sớm hẹn  xong, Lhó Tử Trừng  việc  đến, vốn là bốn  giờ  thêm một cái An Nhu nên  đổi vị trí.
"Thật   , hiện tại   còn bàn sáu ."