Hôm nay, tuyết rơi đầu mùa.
Sắc trời mờ mịt phản chiếu vầng sáng màu vỏ quýt, nhân gian một mảnh mênh m.ô.n.g màu trắng. Gió lạnh, lạnh đến thấu xương, nếu như tủ lạnh trong nhà trống rỗng, Nguyễn Thu Thu còn lâu mới ngoài.
Mê Truyện Dịch
Cô kéo theo Trình Tuyển cùng ngoài.
Trong trí nhớ của Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển lẽ một tuần cửa .
Hôm nay là ngày nghỉ mà vẫn ru rú trong nhà, thật sợ buồn bực sinh bệnh, mang theo một thêm một chân c* li xách đồ.
Trình Tuyển ngoài ý định mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu đen. Nguyễn Thu Thu đen mặt, thuận tay lấy bộ áo lông màu đen của treo kệ cạnh cửa , cái áo lông cô mua rộng, mặc Trình Tuyển cũng vặn.
Trình Tuyển đút tay túi, đối với việc mặc áo khoác của cô phát biểu bất cứ ý kiến gì, chậm rãi theo lưng Nguyễn Thu Thu.
Hai một một , so với bình thường thì chậm hơn nhiều.
Nguyễn Thu Thu cẩn thận từng li từng tí giẫm lên bậc thang.
Tuyết rơi dày một tầng, may là cô giày chống trượt nếu sẽ ngã sấp mặt mất. Nguyễn Thu Thu vài bước, căn dặn Trình Tuyển: "Anh cẩn thận một chút một chút..."
Lòng bàn chân của cô trượt , mũi chân giương lên, cả nháy mắt mất lực ngã bậc thang, bịch bịch bịch trượt xuống từng bậc thang, khung cảnh bao nhiêu khôi hài bấy nhiêu khôi hài. Nguyễn Thu Thu dập m.ô.n.g liên tiếp, kỳ thật cũng đau, áo lông dày đệm ở mềm mại, chỉ là chút mất mặt.
Nguyễn Thu Thu khẩn trương hết đông tới tây, chung quanh ai thấy cô, lúc cô mới thở phào nhẹ nhõm. Một giây , cô liền thấy một tiếng ngắn ngủi từ phía .
Trình Tuyển: "Ha."
Nguyễn Thu Thu: "..." Cái thằng ch.ó c.h.ế.t dám cô???
Cô tức đấy nhé, đang lên, lòng bàn chân quá trơn nên tiếp tục dập m.ô.n.g xuống, bây giờ thì giày chống trượt trở thành giày patin , trượt! Quá trượt. Cô đáng giá một cho cái shop ngay lập tức. Cô trợn mắt Trình Tuyển xuống bậc thang vô cùng dễ dàng, giọng điệu chậm rãi, nghi hoặc hỏi: "Không ."
Nguyễn Thu Thu: "... Dìu ."
Trình Tuyển: "Ồ."
Nguyễn Thu Thu túm lấy cánh tay của chậm rãi lên, vỗ vỗ tuyết . Cô vốn định ném mấy quả cầu tuyết Trình Tuyển nhưng cân nhắc đến việc thằng cha cảm mạo tra tấn khác bao nhiêu, Nguyễn Thu Thu sợ nhớ chuyện Mãn Hán tịch nên quyết định tiếp tục chính sự .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-62-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Ngay lúc cô chuẩn đến phía siêu thị, ánh mắt liếc qua đột nhiên thấy một dáng .
Là nữ.
Trời lạnh như , ả chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng, tóc gió lạnh thổi toán loạn, gương mặt xinh là đông lạnh là nguyên nhân khác, giống đóng băng, trắng bệch nhợt nhạt. Con mắt của ả chằm chằm Nguyễn Thu Thu và Trình Tuyển dời, dại vô thần.
Cái khiến Nguyễn Thu Thu đúng lúc nghĩ đến thím Tường Lâm* trong sách giáo khoa cao trung. Con mắt thỉnh thoảng đảo một vòng cho thấy ả còn sống.
*Tường Lâm: một góa phụ với cuộc đời thê thảm trong truyện ngắn "Lễ Cầu Phúc" của Lỗ Tấn. Kết chuyện là thím c.h.ế.t giữa trời tuyết.
Nguyễn Thu Thu: "..." Thực xin giờ trong đầu cô chỉ còn A Mao*.
*một nhân vật trong truyện tranh. ( tui cũng bít tại nó đưa (。•́︿•̀。)
Cô một linh cảm kỳ diệu, lẽ là bởi vì ánh mắt khiếp sợ của đối phương quá mức rõ ràng khiến trong đầu Nguyễn Thu Thu lập tức hiện lên tên của một .
—— Từ Bích Ảnh.
Sẽ là Từ Bích Ảnh ? Sao ả chạy đến một thành phố khác trong thời khắc mấu chốt như thế ? Cô thật hiểu nổi ả đang nghĩ gì trong đầu nữa.
Từ Bích Ảnh cách đó xa.
Ban đầu ả chỉ lầu cửa sổ quen thuộc một chút.
Hầu như mỗi một buổi tối, cửa sổ thư phòng của Trình Tuyển đều sẽ lên đèn, phảng phất như chỉ dẫn lấy ả u mê khờ khạo của khi đó, từng bước một thiêu lao đầu lửa, thẫn thờ lạc lối trong sự lãnh đạm của .
Ngày hôm nay ả cũng ôm tâm trạng tới. Ả nghĩ khi ả thấy cửa sổ cô độc sẽ triệt để an lòng.
Kết quả...
Từ Bích Ảnh mở to mắt Trình Tuyển tương tác với một phụ nữ khác, sẽ duỗi cánh tay để đỡ cô lên, sẽ ngoan ngoãn như một con ch.ó đầu to giống cô chuyện. Ánh mắt của bao giờ lộ dù chỉ là một chút v**t v* an ủi Từ Bích Ảnh nhưng dùng ánh mắt đó một cô gái khác.
Thế giới của Từ Bích Ảnh sụp đổ.
Những khác ả thể nhớ , nhưng mà Nguyễn Thu Thu dù là nghiền xương thành tro, Từ Bích Ảnh cũng thể nhận !