Anh  chằm chằm ả, tựa như đang  một  xa lạ.
Cố Du : "Nếu như em  mua cổ phiếu, thật xin , cổ phiếu   ngừng bán tháo, sẽ   kỳ tích phát sinh nữa."
Từ Bích Ảnh lạnh sống lưng, vội vàng lắp bắp giải thích: "Không, em    ý , em.."
Cố Du lạnh như băng ném  câu  tiếp theo.
"Người công thành danh toại cũng   là . Cô  tìm  khác ."
Nói xong,    cất bước rời khỏi chỗ ,   đầu .
...
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt   nửa tháng , Nguyễn Thu Thu dần dần thích ứng với cuộc sống nơi công sở, cũng dần lộ  thích thú.
Trừ vài nhân viên thường  mượn cơ hội bắt chuyện với cô thì những việc khác vẫn vô cùng thuận lợi.
Nguyễn Thu Thu phấn khích tính toán thời gian và tiền lương một chút, tha hồ suy nghĩ việc về  cô  thể  một tiểu phú bà,  đó  kết hôn thì kết hôn,   kết hôn thì chỉ yêu đương là . Đây là cuộc sống     cô mơ ước.
Dạo  Đồ Nam  công tác, trong công ty chỉ còn  lão Mạnh là  thể  chuyện, lão Mạnh là một ông chú thích sống trong thế giới giả tưởng,  thể về lịch sử phát triển anime một cách vô cùng mạch lạc, lão khoe tay lão  từng một tuần  rửa bởi vì cái tay   cùng bắt tay với Miyazaki Hayao nên lão  nỡ rửa.
*Miyazaki Hayao (tiếng Nhật: 宮崎 駿; phiên âm: Cung Khi Tuấn) sinh ngày 5 tháng 1 năm 1941 tại Tokyo, Nhật Bản) là nhà  phim hoạt hình, họa sĩ truyện tranh, nhà biên kịch và là  đồng sáng lập xưởng phim hoạt hình Studio Ghibli. Ông nhận  những lời ca ngợi quốc tế là một trong những nhà  phim vĩ đại nhất.
Nguyễn Thu Thu: "..."
Mê Truyện Dịch
Cô nghĩ tới lão Mạnh là đàn ông, mà đàn ông thì khi  nhà xí... Thật xin , trong lòng cô lão Mạnh chớp mắt  biến thành một ông chú lôi thôi.
Lão Mạnh chửi TV liên tục, la hét   Haibara Ai và Conan  bất kì cảnh tình cảm nào, Nguyễn Thu Thu   thì đầu óc run lên, lấy cớ  ngoài một lát mới phòng ngừa  lão Mạnh ở bên cạnh tẩy não.
Buổi chiều còn  ít việc, Nguyễn Thu Thu một lòng chỉ nghĩ đến việc phơi nắng liền trở về tiếp tục.
Bên ngoài ánh nắng   vặn, Nguyễn Thu Thu híp mắt ,   thấy một bóng  quen thuộc. Lại là Cố Du.
Anh   ngoài cửa lớn,  hình gầy gò, vẻ mặt chăm chú dường như  phát hiện  sự tồn tại của Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu sững sờ.
Kì quái, hai     trấn thủ đấy ? Sao một   về thì    tới , cả hai đều  si si ngốc ngốc canh  cửa Gia Trừng.
Nguyễn Thu Thu  lên : "Cố Du."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-66-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Ánh mắt mờ mịt của Cố Du lập tức cứng ,    thẳng ,  đầu chỗ  thì phát hiện Nguyễn Thu Thu mỉm  tươi tỉnh chẳng    bên cạnh  từ lúc nào.
"Cô là..."
Nguyễn Thu Thu ồ một tiếng, chỉ chỉ  cao ốc  lưng: "  việc ở đây, vẽ tranh."
Anh  bất ngờ nhưng lập tức bình tĩnh : "Lần  thu thập CG,  233 xếp hạng nhất chính là cô."
"Anh còn nhớ ? Là vinh hạnh của ." Nguyễn Thu Thu cho là Cố Du  giữ vững tinh thần, nghĩ thông suốt ,  híp mắt  , "Thế nào,    ? Chỉ  điều hôm nay Đồ Nam   ở đây."
"..."
Cố Du trầm mặc.
Ngày hôm nay  vốn là  đến  Gia Trừng một  cuối cùng,  đó chấm dứt những hoang đường, thất vọng của nửa đời . Bây giờ Nguyễn Thu Thu  như , nhẹ nhàng hỏi thăm  khiến    cách nào mở miệng .
Cô cho rằng  kiên cường. Lúc đầu  cũng tự cho là như ..
Nhìn dáng vẻ hăng hái của Nguyễn Thu Thu, Cố Du nhớ tới Lý Tư Đặc, một  đàn ông như     ý chí sắt thép như thế nào. Mà   chỉ mới chừng hai mươi   từ bỏ ý nghĩa cuộc sống của .
Thật sự là mất mặt đến   cách nào   miệng.
"Làm  ?" Nguyễn Thu Thu hỏi.
"Không  gì."
Giọng    khô chát,  bằng giọng ôn thuận em tai của ngày thường, lúc ngẩng đầu  nữa, nhiều thêm một loại cảm xúc.
" sẽ  bỏ cuộc." Cố Du lặp  một  giống như đang tự thề với chính .
Cố Du  xong câu  thì trở về.
Nguyễn Thu Thu luôn cảm thấy   giống lúc  cho lắm. Có lẽ là trải qua quá nhiều biến cố nên trong sự hăng hái thong dong của    thêm vài phần  trọng, đối với Cố Du đây là một chuyện vô cùng .
Cơm tối, Nguyễn Thu Thu cùng Trình Tuyển chuyện phiếm  bàn ăn,  thiện thực hiện thói quen sinh hoạt hằng ngày của một cặp vợ chồng già.
Nguyễn Thu Thu : "Chờ   phát tiền lương sẽ mời  ăn một bữa thật lớn."
Báo đáp lẫn , Nguyễn Thu Thu tỏ vẻ    phúc hậu.
Tiền lương của cô  bao nhiêu, Trình Tuyển   rõ, dù  tiền lương là  quyết định. Trình Tuyển cúi đầu uống một ngụm canh, chậm rãi : "Được."