Một Pháo hôi ác độc, một Phản diện tàn nhẫn.
Họ đúng nghĩa là những kẻ  dã tâm, kẻ ích kỷ,  dám  đối phương là quan trọng nhất đời , nhưng chắc chắn là  thể thiếu.
Đôi  lạnh lùng của bố lộ  nét dịu dàng hiếm thấy, bố  :
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Lâu Sóc,  còn   và Tiểu Tuyết. Cậu sẽ  bao giờ cô đơn."
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Sau khi  và bố liên tục  công tác tư tưởng cho , Lâu Sóc cuối cùng  buông tha Nữ chính, cũng buông tha chính .
Nam chính và Nữ chính tổ chức một đám cưới long trọng, Nữ chính  mười tháng mang thai  sinh một  con trai, đặt tên là Tạ Lan.
 tất cả đều chẳng liên quan gì đến .
Mãi cho đến khi  và bố  dự tiệc thôi nôi của Tạ Lan.
Lúc  Lâu Sóc  chạy  nước ngoài đàm phán với  , chỉ gửi quà đến chứ  đến dự.
Tại buổi tiệc.
Nam chính Tạ Thiệu mặc bộ vest trắng, dáng  cao ráo như trúc, vẻ ngoài thuộc kiểu ôn nhã tuấn tú, sự sắc bén  ẩn giấu khéo léo  vẻ ngoài đó, tựa như một bức tranh thủy mặc thanh lệ bền vững, đôi mắt đào hoa ánh lên ý , giữa dòng chảy ánh sáng và bóng tối toát  vẻ quyến rũ thầm kín.
Hắn    khác kiểu với Phản diện và bố .
Một  ôn nhuận như ngọc, một  rực rỡ như lửa, một  lạnh lùng như đao.
  cùng chung cái ruột đen.
Còn Nữ chính  hổ danh là "chị đại"  ba  đàn ông cùng theo đuổi trong kịch bản gốc, thậm chí còn là  giỏi, một    một  tự  thoát khỏi tay Phản diện. Cô    vẻ ngoài kiểu tiểu bạch hoa ngây thơ ngu ngốc trong mấy truyện m.á.u chó, ngược , cô  sở hữu khí chất hào sảng rực rỡ, như mặt trời chói chang rạng thắn, khẽ cong môi đỏ, ánh mắt lưu chuyển như gợn sóng, dường như  thể xua tan  bóng tối xung quanh.
 còn nhớ trong kịch bản, cô   cứu Phản diện thế nào, còn khiến  nhung nhớ  quên bao nhiêu năm.
Ban đêm.
Cô bé xinh  kéo theo tiểu Phản diện đang chật vật chạy như điên, loanh quanh một hồi, thoăn thoắt leo lên cây.
"Đưa tay đây, nhanh!"
Tiểu Phản diện đưa tay, cô bé  chút do dự kéo  lên cây.
Cô bé nụ  rạng rỡ: "Em trai nhỏ, chị báo thù cho em nhé?"
Tiểu phản diện ngẩng khuôn mặt đầy vết thương lên, đôi mắt  như ao nước đọng, âm u cô độc, c.h.ế.t lặng, tựa như một con ma bơ vơ.
Thế nhưng cô bé  hề nao núng, lôi từ trong túi  cái ná cao su, cả những viên sỏi nhặt   đường.
Ngay  đó, tiếng bước chân loạn xạ vang lên trong ngõ: "Thằng ranh con đó chạy   !"
Tia đèn pin trong tay bọn chúng chiếu loạn xạ, tiếng chửi rủa lầm bầm đặc biệt chói tai trong đêm tĩnh mịch: "Tìm nữa , cái đồ  chổi đó chắc chắn chạy  xa !"
Cô bé dùng ná cao su nhắm thẳng  chỗ hiểm của gã to con cầm đầu, buông tay.
"Á á á á!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-con-gai-cua-phao-hoi-doc-ac-toi-dung-he-thong-cuu-song-bo-phan-dien-cua-minh/chuong-10.html.]
Một trong  đó kêu thảm thiết: "Cái bi của !!"
"Mẹ kiếp, đầu !"
Người khác sợ cái bi của  cũng  b.ắ.n trúng, vội vàng che , kết quả   mặt đường lồi lõm  vấp ngã,   đ.â.m   khác, tất cả đều ngã chồng đống lên .
Cô bé  đắc chí: "Hahahaahaha! Đáng đời!"
"Mày là thứ con ranh con c.h.ế.t tiệt nào, mày..."
"Chát" một tiếng.
"Á á á! Răng !"
Giọng cô bé lanh lảnh  bất cần: "Miệng thối quá, rửa ."
Tiểu Phản diện  đầu  ánh mắt ngang ngược của cô bé, đôi mắt u ám dường như cũng sáng lên chút ít  ánh trăng.
"Đi nào, chúng   thôi!"
Cô bé dáng vẻ nhanh nhẹn, trèo lên tường, loáng một cái  xuống khỏi phía bên  tường,    tìm một sợi dây, đưa tiểu Phản diện xuống theo.
Cô bé dạy tiểu Phản diện: "Nếu   gặp  tình huống , đừng sợ hãi, đừng khiếp nhược, đánh cho  đau, đánh cho  tàn phế, mấy con linh cẩu dơ bẩn đó mới  dám tái phạm.
Nếu nhất thời  địch , thì tạm thời né tránh mũi nhọn, tích lũy sức mạnh,  úp sọt , xử  !"
Tiểu Phản diện trầm ngâm gật đầu.
"Khuya , chị đưa em về nhà."
Đứng  cửa nhà .
Cô bé khẽ mỉm , ánh mắt sáng ngời, nồng nhiệt và bao dung.
Rõ ràng là đêm tối đen như mực, thế mà cô bé  như một ngọn lửa bùng cháy, xua tan cái lạnh thấu xương.
"Vậy nhé, em trai nhỏ."
"Chúc ngủ ngon."
...Thế nhưng đời  vô thường, chuyện đời quanh co.
Cuối cùng chỉ còn đọng  một câu, hữu duyên vô phận.
Bố  Tạ Lan, rơi  trầm tư, bố  véo nhẹ má : "Tiểu Tuyết, hình như hồi đó bố   tổ chức lễ thôi nôi cho con  ?"
: "Ơ... cái ,   thì thôi, cũng   chuyện quan trọng lắm ạ."
Bố đau lòng áy náy: "Người khác  mà con   , bố..."
 bất lực: "Bố ơi, bố quên bố lúc đó bận đến mức nào  ?"
Cứ nghĩ cân bằng giữa giới đen và giới trắng thì dễ dàng xoay sở lắm chắc?
Khách khứa đều hứng thú thảo luận xem Tạ Lan sẽ bốc trúng đồ vật gì.
"Không  tiểu công tử sẽ bốc  cái gì nhỉ."