"Mẹ, đó là con gái của cô út ? Váy của chị quá, con cũng mua", Trần Tú Quyên mười chín tuổi, ở quê cái tuổi lấy chồng hết .
Vương Đại Hoa nhất quyết gả con gái cho một một chút, như mới thể giúp đỡ em trai, thêm đó Trần Tú Quyên cũng tự cho là thể gả thành phố, cho nên vẫn luôn chịu lấy chồng.
Ban đầu khi chuyện xảy , cô cũng tùy tiện gả đại cho xong chuyện, nhưng lúc thấy Tống Kiều ăn mặc sành điệu, cô cảm thấy vô cùng may mắn vì kết hôn bừa bãi, đương nhiên càng may mắn hơn là gia đình của Thẩm Ngưng Sơ kịp thời tìm thấy bọn họ và bắt hết ông bà nội.
Nếu cả đời cô cũng cơ hội đến tỉnh thành, chứng kiến cuộc sống của như .
Vừa đến nhà cô út, cô đồ đạc trong nhà thu hút, chỉ quạt điện, mà còn cả tivi, bàn bày đầy hoa quả và bánh kẹo mà ở quê đến Tết cũng hiếm khi thấy.
Cô nhớ ở quê chỉ khi nào khách quý đến nhà mới pha nước đường đãi khách, mà nhà cô út thể uống sữa bột.
Trần Tú Quyên *****ên cảm nhận sự khác biệt của cuộc sống, trong lòng càng thêm ghen tị với Thẩm Ngưng Sơ, cô về nhà chắc chắn cũng sẽ sống những ngày tháng như .
Bây giờ thấy Tống Kiều, cô chỉ đơn thuần là ghen tị, mà là sự đố kỵ trào dâng trong lòng, cho cùng thì Thẩm Ngưng Sơ vốn là con nhà thành phố, nhưng Tống Kiều thì dựa cái gì?
Nếu tại ông bà nội thì cô cũng nên lớn lên ở thành phố như , học đại học, mặc quần áo như ?
Vậy nên những gì Tống Kiều hưởng, tại cô hưởng?
Giây phút , cô chỉ tiền, mà cô còn sống cuộc sống như Tống Kiều bây giờ, hơn nữa cô còn ở tỉnh, lấy một chồng ở tỉnh.
Vương Đại Hoa liếc con gái đang bên cạnh: "Mua mua mua, suốt ngày chỉ tiêu tiền, mua thì đợi cô con đưa tiền ."
Nói con gái ghen tị, chẳng Vương Đại Hoa cũng ghen tị , khi thấy cách ăn mặc của Trần Tố, còn nơi ở của bà, bà hận thể lập tức chuyển đến đây ở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-con-gai-cung-cua-dai-gia/chuong-96.html.]
"Mẹ, cô út sẽ cho chúng tiền ?", Trần Tú Quyên qua cửa sổ thấy Trần Tố và Tống Kiều đang chuyện ở sân, đặc biệt là vẻ mặt chán ghét của Tống Kiều, cô cảm giác hai con căn bản cho bọn họ tiền.
May mà khi đến, bà lục lọi khắp phòng hai ông bà già, tuy tìm thứ gì đáng giá, nhưng phát hiện một thứ thể đổi tiền, đó chính là những bức thư qua giữa hai ông bà già và Trần Tố mấy năm .
Chỉ cần thứ trong tay, Vương Đại Hoa tin chắc rằng Trần Tố nhất định đưa tiền cho , trừ khi Trần Tố tù giống như hai ông bà già.
Vương Đại Hoa Trần Tố, cho dù nhà họ Trần thì cuộc sống của cô chắc cũng chẳng đến nỗi nào, nhưng nếu tù thì sẽ khác.
Bà tin rằng Trần Tố là thông minh, tự nhiên sẽ lựa chọn như thế nào.
Trần Tú Quyên , lòng tham vốn dĩ rụt rè khi mới thành phố cũng dần lớn lên.
“Vậy chúng thể ở đây mãi ?”, Trần Tú Quyên đến tỉnh thành thì về quê nữa, cô ở .
Vương Đại Hoa cũng con gái về quê, như bà mới cơ hội hưởng phúc.
“Đương nhiên là , lát nữa sẽ chuyện với cô út con.”
Hai con đang chuyện thì Trần Tố cũng , nghĩ đến hai trong nhà, Trần Tố chỉ đuổi ngay lập tức, nhưng rốt cuộc vẫn dám, nên khi nhà vẫn cố gắng nở một nụ : “Chị dâu, Tú Quyên, hai cũng đói nhỉ, đợi một lát nữa, đợi Kiều Kiều mua vịt mật ong về là chúng ăn cơm chiều.”
Vương Đại Hoa buổi chiều ăn nhiều bánh quy đào ăn thêm một quả dưa hấu, lúc cũng đói, thấy thái độ Trần Tố như nên bà cũng so đo, nhưng đối với thái độ của Tống Kiều vẫn vui, nghĩ thì thể nhân cơ hội để đưa yêu cầu khác với Trần Tố.
Vì , bà mắng Tống Kiều một trận.
Trần Tố trong lòng khó chịu, con gái từ bao giờ đến lượt Vương Đại Hoa, một kẻ ngốc nghếch, chỉ tay múa chân? Bà là cái thá gì chứ?
rốt cuộc vẫn kiêng dè thứ trong tay Vương Đại Hoa, chỉ thể gượng đáp: “Chị dâu, Kiều Kiều còn nhỏ, chút hiểu chuyện.”