Cô bé  những   mà ngược  còn quan tâm đến ông nội Úc. Mọi hình dung về việc cô bé sẽ tức giận,  lóc vì thua cuộc đều  xảy .
"Nhóc con, cháu diễn giỏi đấy." Ông nội Úc cau mày, luôn cảm thấy khung cảnh   khác so với những gì ông tưởng tượng, khiến  khí cũng trở nên kỳ lạ. Ông một  nghiêm túc sẵn sàng, nhưng đối phương     cùng tần  với ông.
Úc Viên Viên gãi gãi cái đầu nhỏ.
Diễn giỏi?
Diễn giỏi là gì?
Đôi mắt Úc Viên Viên  sang chiếc hộp bên cạnh, cô bé bỗng nhận , liền thu hết khối hình  và cất gọn gàng.
"Ông nội, Viên Viên  sắp xếp xong  ạ!"
Khoan , nhóc con, cái "sắp xếp"    cái "diễn"  ?
Ông nội Úc hít một  thật sâu, thở  một  dài như khủng long bạo chúa, trong lòng  chút mệt mỏi. Đối diện chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, dù  nhiều mưu mẹo đến  cũng  thể hiểu   thứ. Sự thù địch mà ông dựng lên ngược  khiến ông trông như một trò hề.
Ông nội Úc cảm thấy uất nghẹn trong lòng, liếc  cô bé đang mong  khen ngợi nhưng   gì,  dậy cầm áo khoác chuẩn  rời . Thăm dò nửa ngày mà chẳng thăm dò  gì.
Dù  cũng chỉ là một đứa trẻ con,  mưu mẹo đến mấy cũng  giới hạn, ông lãng phí thời gian ở đây  gì chứ?
"Ông nội, ông  ạ?" Thấy ông nội Úc cầm áo khoác  về phía cửa lớn, Úc Viên Viên ôm chú sư tử nhỏ mắt long lanh chạy theo suốt. Cô bé  đến cửa sân,    thể  ngoài  thì ngoan ngoãn cúi    ngoài.
Tài xế  đợi sẵn ở cửa, ông nội Úc vốn   dành quá nhiều sự chú ý cho đứa nhóc mà ông  công nhận.  ánh mắt kỳ vọng mạnh mẽ đó thật sự  thể phớt lờ, khiến ông  kìm   đầu  một cái.
Chính cái  đó    phá vỡ quyết định rời  kiên định của ông.
Bên bức tường hoa hồng phấn nở rộ, cô né nghiêng  nhô  một nửa  hình nhỏ bé, đôi mắt  chớp  ông, như đang âm thầm cầu xin ông ở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-125-lam-ton-thuong-trai-tim-gia-nua-cua-ong.html.]
Ông nội Úc đột nhiên cau mày.
Hôm nay là ngày  việc, hai đứa cháu nội   học, Úc Cẩm Kiêu công việc bận rộn như thường lệ, chắc chắn sẽ về nhà  muộn. Người giúp việc trong biệt thự cũng  nhiều việc  ,  khi ông đến, chắc hẳn   ai chơi với cô bé .
Mãi mới   chơi cùng , bây giờ...     với sự cô đơn.
Úc Cẩm Kiêu  rốt cuộc  ? Đã nhận nuôi  thì  nuôi cho tử tế chứ, đứa bé  cũng đến tuổi  nhà trẻ  nhỉ? Ít nhất ở nhà trẻ còn  bạn bè chơi cùng, để cô bé một  ở nhà thật tàn nhẫn.
"Này, mau về , đừng chạy lung tung, ngoài đường  xe đấy." Ông nội Úc  mềm lòng ngay, mặt đen sì nhắc nhở xong, kéo cửa xe định bước  thì vạt áo đột nhiên  một lực nhỏ bé kéo .
Úc Viên Viên ngoan ngoãn  đó, trong tay cầm một khối hình màu hồng đưa cho ông: "Lần  ông nội  đến chơi với Viên Viên   ạ?"
Trái tim vốn bình lặng dường như đột nhiên  ném lên bàn massage, đập thình thịch  kiểm soát.
Thật  ngờ   một đứa trẻ mời ông chơi cùng!
Ông nội Úc kinh ngạc đến mức mắt trợn tròn.
Ông  ba  con trai, 4 đứa cháu nội, bình thường những đứa trẻ  đều  sợ ông, lén lút  ông hung dữ. Mỗi  tụ họp gia đình, những đứa trẻ  khi chào hỏi ông một cách lễ phép thì đều tránh xa,  đứa nào đến tìm ông chơi cùng. Để dỗ cháu nội vui, ông còn đặc biệt xây một khu vui chơi nhỏ cho trẻ con trong sân,  mà...
Các cháu vẫn  thích đến,    tổn thương trái tim già nua của ông.
 bây giờ...
Thật  ngờ   một bé con chủ động mời ông chơi cùng!
Một cảm giác  từng  từ  chân "bùng" một cái xông lên đầu khiến đầu ông  nóng ran.
Ông nội Úc cũng     đóng cửa xe từ lúc nào, còn bảo tài xế  ,  liền  bé con nắm tay vui vẻ kéo về nhà.