Úc Viên Viên bẻ ngón tay nghiêm túc đếm xong, mắt liền sáng lên: "Là tám!"
7+2=8
Nhìn những con dán bảng nhỏ, ông nội Úc hề do dự mà lên tiếng phủ định: " , sai , là chín, cháu đếm thiếu một ."
Cô giáo nhỏ Viên Viên d.a.o động một thoáng, giơ bàn tay mũm mĩm của lên đếm cho ông nội xem.
"Một, hai, ba..." Sau khi đếm xong bảy, Úc Viên Viên bỏ qua một, chỉ đếm một hai: "Ông nội, đúng là tám thật ạ."
"Cháu đếm xong bảy , phía là cộng hai, thì bắt đầu đếm từ một chứ!" Ông nội Úc vẫn từ bỏ việc giao tiếp với cô bé: "Một hai ba bốn năm sáu bảy cộng một hai, cháu đếm xem."
"Cộng hai tại còn đếm một ạ?" Trong đôi mắt nhỏ là sự mơ hồ to lớn: "Một hai ba bốn năm sáu bảy... hai! Ông nội, đúng là tám thật đấy ạ!"
Đằng cô bé còn đếm từ một, đến cộng thêm nữa? Quả nhiên, ông vẫn đánh giá quá cao chỉ thông minh của cô bé . Ngốc thế thì thà bán còn hơn!
Ông nội Úc sợ cứ thế , trí thông minh của cũng sẽ ảnh hưởng, nên đề nghị đổi trò chơi khác. Lần Úc Viên Viên đổi sang chơi nấu ăn, dùng một bộ đồ chơi nấu ăn để nấu cơm cho ông nội ăn. Trong đồ chơi còn bàn và ghế nhỏ.
Cô bé đặt cái bàn xong, lượt thêm từng chiếc ghế bên cạnh: "Anh trai đây, hai đây, ba , ông nội đây, ... đây."
Mẹ? Ông nội Úc kinh ngạc cúi đầu Úc Viên Viên, cô bé chuyện "" ?
"Ba và cháu đây gì?" Trước đây khi điều tra về Úc Viên Viên, ông chỉ đứa bé sống ở trại trẻ mồ côi, nhưng ba ruột của cô bé thì tài nào tìm . Giống như Úc Cẩm Kiêu, ông nội Úc cũng nghĩ sự xuất hiện của Úc Viên Viên là âm mưu.
"Ba của Viên Viên là Úc Cẩm Kiêu ạ." Giọng điệu cô bé đường hoàng, như đang "ai cũng ăn cơm cả thôi": "Mẹ của Viên Viên là Xích Đỉnh Hồng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-127-me-co-ve-nha-khong.html.]
Úc Cẩm Kiêu? Hạ Dĩ Hồng? Ông nội Úc nhíu chặt mày, suy nghĩ kỹ lưỡng hồi lâu, cuối cùng cũng phân biệt rõ giọng non nớt chuẩn lắm. đây là câu trả lời mà ông .
"Ông đang hỏi về gia đình đây của cháu, ba con tên là gì?" Cô bé đang sắp xếp những thẻ từ nam châm thì ngớ . Cô bé chỉ một ba và một thôi mà, ba đây nữa? Lời ông nội mà kỳ lạ và khó hiểu quá, cái đầu nhỏ sắp máy QAQ!
Một già một trẻ im lặng đối mặt, ông nội Úc hề né tránh đôi đồng tử đen láy trong veo , ánh mắt sắc bén và bình tĩnh tựa như một tấm lưới lớn đang dần giăng . Cố gắng bắt lấy một chút gì đó bất thường từ ánh mắt của cô bé.
, . Không né tránh, do dự, suy nghĩ. Chỉ... sự ngây .
Rõ ràng Úc Viên Viên hiểu ý ông. Ông nội Úc hít một thật sâu, đột nhiên cảm thấy chút nực . Một đứa trẻ lớn lên từ cô nhi viện từ nhỏ, lấy ký ức về ba ruột chứ?
Bị đặt một chiếc giỏ nhỏ bỏ ở cửa cô nhi viện, e rằng Úc Viên Viên còn ba ruột của là ai hơn ai hết. Còn ông, nực hỏi câu trả lời từ một bé con ký ức.
Đây là khó trẻ con ?
"Ông nội, về nhà ạ?" Lời của ông nội Úc khơi gợi ký ức tối qua của cô bé, cô bé nghĩ đến bức ảnh mà trai quý trọng, nhớ đến những chuyện tối qua, trong lòng đột nhiên thấy nặng trĩu, vẻ mặt nhỏ bé trở nên buồn bã. Anh trai sẽ về nhà nữa. cái đầu nhỏ của cô bé thể hiểu . Mẹ yêu cô bé và trai nhiều như , cũng yêu ba nhiều như , bỏ rơi họ chứ? Thế giới của lớn khó hiểu quá mất.
"Cháu nào?" Ông nội Úc rơi tình trạng khó khăn trong giao tiếp.
"Mẹ Hạ Dĩ Hồng ạ!" Giọng điệu non nớt chuẩn lắm đưa câu trả lời.
Ông nội Úc suy nghĩ hai giây, đó mới phản ứng là vợ cũ của Úc Cẩm Kiêu: "Ồ... cháu Hạ Dĩ Hồng ?"
" đúng đúng." Cô bé sức gật cái đầu nhỏ.
"Với tính khí của nó, nhà ... chắc là thể nữa ."