Cô nhi viện Thiên Sứ... Nói trắng  chính là cô nhi viện.
Tiểu quỷ  thật sự là cô nhi?
Úc Cẩm Kiêu nhận điện thoại vẫn   gì, nhưng nội dung trong điện thoại Úc Minh Hi đều  .
Đôi mắt dịu dàng của  nhuộm lên sự đồng tình,  cô bé trong phòng khách.
Có lẽ là vì  tuân thủ ước định,   chạy loạn,  khi Úc Minh Hi đặt cô lên sô pha, Viên Viên vẫn  chạm chân xuống đất khiến  bớt lo.
Cô bé  lời đáng yêu như , nhưng  là cô nhi?
"Cậu chắc chắn  điều tra rõ ràng  chứ?" Úc Cẩm Kiêu  tin chứng cứ  tiết lộ nhanh như .
Anh  trải qua  nhiều âm mưu đen tối nên luôn nghi ngờ đối với bất cứ chuyện gì.
Có lẽ Cao Châu vẫn đang ở bên ngoài, trong điện thoại ngoại trừ tiếng thở dốc mệt mỏi còn  tiếng gió vù vù: "   qua trại trẻ mồ côi một chuyến  điều tra, Viên Viên là một đứa bé  ném ở  cửa trại trẻ, lớn lên ở đó,  từng rời ,  cũng   chuyện với gia đình  nguyện vọng nhận nuôi,   chỗ nào kỳ quái . Bao gồm tất cả nhân viên công tác trong trại trẻ mồ côi,  cũng đều..."
"Được ,   , sáng mai sẽ đưa cô bé về." Úc Cẩm Kiêu  nghi ngờ năng lực  việc của Cao Châu, dứt khoát  lời kết luận.
"Vâng!"
"Viên Viên thật đáng thương." Ngay từ đầu Úc Minh Hi còn tưởng rằng Viên Viên  ai nuôi nấng nên mới  đưa đến trại trẻ mồ côi, bây giờ xem , chắc hẳn cô  ba vứt bỏ.
Dù là vì lý do gì, Úc Minh Hi cũng  thể hiểu      ba như .
"Đồ ăn sắp nguội ." Cúi đầu  món điểm tâm ngọt trong tay Úc Minh Hi, Úc Cẩm Kiêu vẫn giống như  , một tảng đá lạnh lẽo   tình cảm.
Úc Minh Hi giật   hồn, vội vàng cầm thìa    khỏi phòng bếp.
Nhìn bóng lưng con trai ngày càng cao ngất, Úc Cẩm Kiêu đột nhiên ý thức   lẽ    là một  cha xứng chức, cũng   tư cách  phê phán  khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-14-vien-vien-that-dang-thuong.html.]
Ngực  giống như  một cảm giác chôn dấu  lâu dần bao trùm,  ba đứa nhỏ trong phòng khách,  cảm thấy tất cả như đang mơ.
"Ba ba!"
"Ba ba!"
Tiếng la ngọt ngào giòn tan kéo Úc Cẩm Kiêu trở về hiện thực, Úc Viên Viên nâng chén nhỏ lên, Úc Minh Hi đang đút từng miếng nhỏ cho cô ăn.
Ánh mắt của cô bé  , vui vẻ bên trong tựa như pháo hoa  châm lửa, tràn ngập vẻ hứng thú.
"Đừng..." Úc Cẩm Kiêu vốn định  đừng gọi bậy, nhưng  nghĩ tới cuộc điện thoại  , trái tim từ  đến nay đao thương bất nhập   chút buồn bực.
Úc Minh Hi thừa dịp Úc Viên Viên chú ý đến ba, kéo Úc Ánh Trạch sang một bên,  rõ tình huống, hy vọng ít nhất đêm nay bọn họ  thể ở chung hài hòa.
Vừa  Úc Viên Viên   con riêng của ba, tâm tình Úc Ánh Trạch trở nên vô cùng , ngay cả  cô bé  cũng thuận mắt hơn nhiều.
"Ăn no ?" Úc Cẩm Kiêu  lên,   biểu tình gì  cái bát trống trơn trong tay cô: "Chưa no thì  thể..."
"Ăn no  ạ!" Khuôn mặt phồng lên nhai thức ăn, Úc Viên Viên cố gắng ngẩng đầu  chuyện, giống như cá nóc nhỏ, đáng yêu đến mức tâm   như  tan rã.
Người hầu trong góc đang nhỏ giọng thảo luận về bé đáng yêu , tất cả đều  Viên Viên  cho rung động.
"Sắp xếp cho cô bé một phòng." Úc Cẩm Kiêu  về phía quản gia,   về phía  hầu chỉ  ngắm Úc Viên Viên: "Chuyện còn  giao cho hai ."
"Vâng, thưa ngài."
"Này." Thân hình  cao lớn tràn ngập áp bách tới gần Úc Viên Viên: "Lát nữa dì bên  sẽ dẫn nhóc  ngủ, hiểu ?"
"Vậy... ba   ạ?" Úc Viên Viên ngẩng đầu ,  cúi đầu thở hổn hển hai cái, nhỏ giọng oán giận: "Ba cao thế,  mệt quá ."
"Chú   việc, nhóc đừng tới quấy rầy." Giọng  lạnh như băng dần dần rời xa, bóng lưng Úc Cẩm Kiêu  thẳng về phía cầu thang,  trông lạnh lùng nhưng Úc Minh Hi cảm thấy sự dịu dàng và ý thỏa hiệp.
Chỉ là   ở đây đều , qua đêm nay, cô bé sẽ  đưa trở  trại trẻ mồ côi.