Một giây  cô bé còn vui vẻ nhưng bây giờ giống như  sét đánh trúng não, tay vẫn đặt  bụng, ngây .
Cuối cùng cô bé cũng tiêu hóa  lời của Úc Cẩm Kiêu, Úc Viên Viên gào lên một tiếng: "Đừng mà… đừng vứt bỏ Viên Viên!”
“Đừng  ồn, nhóc trốn khỏi cô nhi viện, bây giờ   đều đang tìm nhóc đấy." Khuôn mặt lạnh lùng, nhưng trong lời  của Úc Cẩm Kiêu   sự thỏa hiệp cùng an ủi.
Anh cũng  thể hiểu nổi chính , tại    an ủi tiểu quỷ  chứ, đợi lát nữa nhét cô bé về cô nhi viện là  rồi, đến lúc đó thì ngôi nhà  sẽ khôi phục sự yên tĩnh,   nhiều chuyện phiền toái như hôm qua.
Tối hôm qua đưa cô bé về chỉ với mục đích moi chút thông tin từ cô bé mà thôi.
Úc Cẩm Kiêu  thể  vững ở vị trí hiện tại, tình cảnh nào cũng  thấy qua, đối với bất kỳ tình huống " bình thường" nào  đều ôm lấy hoài nghi tuyệt đối.
Ngay từ  đầu gặp Úc Viên Viên,  tưởng là    chuyện xảy    của Úc gia, cố ý để cô bé đụng .
 Cao Châu  điều tra qua,  bộ sự việc   là tình cờ.
Một khi  như  thì Úc Viên Viên nên trở  nơi vốn  của cô bé.
Úc Viên Viên nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua, nếu cô bé  ,   ba sẽ  thương, hơn nữa còn mất  hai ngón tay.
 khi cô bé mở miệng   chuyện liên quan đến giấc mơ, miệng giống như đột nhiên  keo dính  thể phát  âm thanh.
Thân thể nhỏ nhắn   ghế cứng đờ, cô bé há miệng thật lâu,  đó thăm dò thử phát  một tiếng: "A a?"
Hả? Có thể   tiếng mà!
Úc Viên Viên  nghĩ tới nội dung trong mộng,  nóng nảy: “*&... @%! %!”
Sao môi  dính   !
Những  khác hoang mang  Úc Viên Viên đang tranh thắng thua với chính bản .
Sau khi nhe răng trợn mắt  một lúc, cô bé hung dữ co rúm cơ mặt, móng vuốt nhỏ cào tới cào lui bên cằm, giống như là đột nhiên động kinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-23-sao-lai-khong-noi-duoc.html.]
Úc Cẩm Kiêu vẫn trầm lặng  cô.
Anh  sẽ  thuận lợi như , mặc kệ hôm nay cô bé chơi chiêu gì,  cũng sẽ  mềm lòng.
Cào qua cào  tới năm phút, đối với Úc Viên Viên mà  như qua một thế kỷ, mệt mỏi đến mức cô bé sắp  còn sức lực nữa.
Xong đời, cô bé  thể  cho ba  giấc mộng của ,    ba sẽ…
“Làm loạn đủ ? Chúng  xuất phát thôi." Úc Cẩm Kiêu đút tay  túi  tới  ghế trẻ em, vươn tay  túm cổ áo cô bé.
Úc Viên Viên  nhanh nhẹn bất thường, cô bé liều mạng ngửa cổ, rụt  hình tròn trịa  cho  bắt.
Hừ, Viên Viên là Tiểu Miêu đẳng cấp, sẽ  để ba bắt  !
“Đưa cô bé lên xe." Úc Cẩm Kiêu bỏ  một câu phân phó lạnh như băng,  đó  lưng  về phía cửa chính.
Ánh mắt Úc Viên Viên dại , thậm chí quên cả .
Cô bé lảo đảo  nhấc lên, mỗi bên một  hầu, giống như khiêng kiệu đưa cô bé đến thẳng cửa chính.
Cao Châu  sớm dừng xe ở cửa chờ, lốp xe  đè nặng, cốp  hình như để  ít đồ.
Úc Viên Viên quên  nháo  Úc Cẩm Kiêu nhanh chóng nhấc lên,  nhét  ghế .
"Thả Viên Viên  ngoài  mà, &*%#" Cửa xe  mở  , Úc Viên Viên chỉ  thể liều mạng dùng móng vuốt nhỏ mài liên tục, nhiều    giấc mơ tối hôm qua, nhưng mỗi khi cô bé  tiết lộ nội dung  liên quan đến giấc mơ,  đột nhiên  mở miệng  .
Ô ô ô, chắc chắn là  yêu quái, là yêu quái  cho phép cô bé  chuyện!
“Được , xuất phát ." Úc Cẩm Kiêu    tra tấn,   xuống ghế phụ, ánh mắt lạnh lùng  thẳng phía .
Cao Châu khẽ thở dài,    sẽ như  mà.
Xe  khởi động thì Úc Minh Hi thở hồng hộc chạy : "Chờ một chút, chờ một chút!”