Úc Viên Viên cầm tờ tiền  vò nát, nhận  sự tức giận   Úc Cẩm Kiêu, theo bản năng ngay cả giọng  cũng nhỏ : “Viên Viên nhớ ba... nên tự  tới... ba, ba đừng tức giận nhé?”
Lúc rời khỏi Tiên Cảnh, hình như cô  quên  chuyện với  và các  trai.
Có  cha cô giận cô chạy lung tung một  ?
Mỗi  ba tức giận, Úc Viên Viên đều ngoan ngoãn giả bộ đáng thương nhận sai,  đó ba  tức nổi nữa.
“Cao Châu, đưa cô nhóc   ,    lãng phí thời gian ở đây.” Vẻ mặt Úc Cẩm Kiêu khiến tài xế Cao Châu ý thức  tình huống  ,  bộ dáng hung ác nham hiểm , đứa nhóc  sẽ  chịu nổi mất.
Đứa nhỏ đáng yêu như     gạt    đáng thương.
Cao Châu thật sự  đành lòng, nhanh chóng ôm Úc Viên Viên tránh xa Úc Cẩm Kiêu, miễn cho cô  lửa giận lan đến.
Đột nhiên bụng nhỏ của cô vang lên một chuỗi “ùng ục ùng ục” thật dài.
Xem   đến lúc đứa nhóc  ăn cơm,    nhịn bao lâu .
Con nhà   lúc  hẳn là  ăn no uống sữa xong,  ở  sô pha chơi đồ chơi, nếu  thì   giường ấm áp chuẩn   ngủ.
Cao Châu thật sự  hiểu, đứa nhóc đáng yêu như     nỡ để nó  ngoài gạt  ư?
Nếu  chuyện gì xảy  thì ?
Chắc    bọn buôn  ép  chuyện   nhỉ?
...
Đứa nhỏ  rõ ràng   nhà bọn họ, còn  cả tên.
“Ba, con  ở cùng ba, ô ô ô, Viên Viên    hết!” Cô  cánh tay Cao Châu kẹp lấy thì quơ quơ tay chân  ngừng.
Thân thể nhỏ tay ngắn chân ngắn, giống như bốn đoạn ngó sen tròn vo, rõ ràng bộ dáng  thê thảm..
Cao Châu lặng lẽ  trộm, sức  tay  lỏng , Úc Viên Viên tìm đúng cơ hội chui  ngoài, nhanh nhẹn xông về phía cửa xe, rõ ràng  hình tròn trịa nho nhỏ, nhưng khí thế mười phần.
Nhìn đứa nhóc khó lôi  , Úc Cẩm Kiêu nhíu mày, theo bản năng giữ chặt cửa xe chuẩn  đóng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-3-muon-trom-ve-nha-nuoi.html.]
“Cẩn thận!” Cao Châu vội kêu lên.   
Úc Cẩm Kiêu trong xe đang lạnh lùng đóng cửa, nhưng cô giống như  sợ  kẹp tay, còn lén lút nhào về phía , mắt thấy bàn tay nhỏ  cham  cửa xe.
Xong , sợ là tay đứa nhóc   giữ  nữa!
Trong đầu Cao Châu ầm ầm vang lên, động tác cứng ngắc, theo bản năng  đầu   đành lòng  hình ảnh .
Với tính cách của  nhà họ thì đương nhiên  để ý đến bàn tay của một đứa trẻ, ngay cả chuyện tàn nhẫn hơn Úc Cẩm Kiêu cũng sẽ  chớp mắt một cái.
“Ba, chúng  về nhà  ?” Giọng  mềm mại của Úc Viên Viên vang lên, rõ ràng là từ trong xe truyền đến!
Cao Châu thấp thỏm mở một mắt.
Cửa xe đóng gần một nửa, tay Úc Cẩm Kiêu nắm lấy tay nắm,  sững sờ, đứa nhóc  chui  trong xe, còn giống như con mèo lười trèo lên  .
Móng vuốt nhỏ linh hoạt lật qua lật , hai ba cái liền giẫm lên giày da cao cấp của   bò lên , cuối cùng tựa đầu lên n.g.ự.c , giống như con mèo nhỏ đang tìm một chỗ thoải mái  xuống.
“A!” Mới    tới một giây, đứa nhóc đột nhiên  dậy, cố gắng vươn tay lau chân dính  giày Úc Cẩm Kiêu: “Viên Viên  cẩn thận giẫm lên giày của ba,  lau .”
Cao Châu che ngực, ha ha, thật đáng yêu,  trộm về nhà nuôi quá !
Vừa  Úc Cẩm Kiêu cũng   quản sống c.h.ế.t của đứa nhóc , nhưng trong nháy mắt đóng cửa xe,  thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn thò  từ khe hở  đánh thẳng  lòng  .
Hơn nữa bàn tay  cố gắng vươn về phía , như  cầu  chú ý tới nó, chỉ cần là một cái liếc mắt cũng .
Trái tim băng lãnh cứng rắn, trong nháy mắt tràn  một chút mềm mại.
Cao Châu sắp  chịu nổi, bây giờ  bộ tâm tư của   đều đang lo lắng đứa nhóc sẽ xảy  chuyện, tóc gáy   tất cả đều dựng thẳng lên, liều mạng dò xét cảm xúc của Úc Cẩm Kiêu.
Thừa dịp Úc Cẩm Kiêu còn  động thủ, Cao Châu cúi  chuẩn   bắt đứa nhóc, đột nhiên  một bàn tay khớp xương rõ ràng chặn ngang.
Úc Cẩm Kiêu lắc lắc bàn tay, ý bảo Cao Châu đừng nhúc nhích, ánh mắt  chớp  chằm chằm đứa nhóc trong ngực.