Úc Cẩm Kiêu giống như một cái điều hòa, dọa lũ nhóc sợ tới mức  dám  chuyện, bác Trương cũng  chút sợ hãi và mơ hồ.
Đợi hơn mười phút vẫn  thấy   , Cao Châu  lo lắng,   vội vàng chạy ,  vặn đụng  một màn quỷ dị .
Ai   còn tưởng rằng  đang  mặt giúp Úc Viên Viên đấy!
Cao Châu  cảnh tượng  bất đắc dĩ nở nụ ,  nhà   sẽ   loại chuyện  ,   suy nghĩ nhiều quá .
"Trước  mấy đứa cũng thường xuyên bắt nạt Úc Viên Viên ?" Giọng Úc Cẩm Kiêu phá vỡ sự giằng co quỷ dị.
Cao Châu   bên cửa há hốc mồm: Anh đang  mặt giúp Viên Viên kìa!
Thằng nhóc  chặn cửa  dám  lời nào, sợ   sẽ càng sai thêm nên chỉ  thể mím chặt môi giả chết.
Bọn nhóc  , Úc Cẩm Kiêu  đưa tầm mắt  về phía đám trẻ vây xem bên cạnh: "Các cháu  xem,   mấy đứa  thường xuyên bắt nạt Viên Viên ?"
Một đám nhóc còn  cao bằng thắt lưng  với ánh mắt mê man,   nó, nó  , giống như   nỗi lo sợ nào đó đè nén thật lâu, đương nhiên  dám  thật.
Ngay cả bác Trương ở bên cạnh cũng cảm thấy  .
Trước mặt bác , đám nhóc    lời, nhưng  ngờ...  chuyện   như vẻ bề ngoài.
Thấy  ai trả lời vấn đề, Úc Cẩm Kiêu nghiêng mặt  Cao Châu, ánh mắt mang theo ám chỉ.
Cao Châu dựa  hiểu  của  đối với Úc , lập tức lấy điện thoại : "Cho  hủy  bộ tiền quyên góp của cô nhi viện ..."
"Cái... Cái gì?" Bác Trương    sợ tới mức thiếu chút nữa   vững.
Cô nhi viện  vốn  khó khăn , nếu từ nay về  mà cắt đứt con đường quyên góp, đây   là đẩy lũ nhóc  con đường c.h.ế.t ?
Úc Cẩm Kiêu khó chịu nhíu mày : "Kẹo!"
Anh chỉ  túi kẹo que lớn nhô  từ trong áo Cao Châu.
Hả? Chỉ thế thôi ?
Cao Châu  hiểu nổi, đành đưa hết kẹo que qua.
Úc Cẩm Kiêu nhận lấy túi đồ, quơ quơ  mặt đám trẻ như câu cá: "Ai  sự thật cho chú, chú sẽ cho một cái kẹo que."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-30-ra-mat-giup-co-be.html.]
"Châu Châu thường xuyên giả bộ yêu quái hù dọa Viên Viên ạ."
"Châu Châu thường kéo b.í.m tóc tròn trịa của Viên Viên."
"Cậu  còn ném gián và sâu bọ đến bên giường."
Mỗi một chuyện cũ  nhắc đến, Úc Cẩm Kiêu  phân phát một cái kẹo que, cho đến khi...
Mười cái kẹo que hết sạch, còn  đứa  tới "cáo trạng" .
"Bác Trương, bác  hết  chứ?" Úc Cẩm Kiêu ném túi rỗng ,  nhanh  chậm hỏi.
Đầu bác Trương đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt bác  đầy tơ máu, cánh tay khẽ run rẩy.
Không  bác  sợ Úc Cẩm Kiêu.
Mà là tự trách  ngu dốt  phát hiện  Viên Viên   khác bắt nạt, còn tưởng rằng lũ trẻ đều ngoan ngoãn  lời, bọn chúng ở chung  .
Tuy rằng chỉ ở chung với Úc Viên Viên một buổi tối, nhưng từ  đến nay Úc Cẩm Kiêu   luôn  chuẩn, nhất là tiểu quỷ  đời  lâu .
Cô bé  thích gây thêm phiền toái cho  khác, cũng  thích tùy hứng, luôn   lời cũng   tâm tư nhỏ nhặt gì.
Cho dù   khác bắt nạt cũng sẽ  mách lẻo, càng  đánh trả.
Nhìn qua lũ nhóc  cũng    mà Úc Viên Viên  thể đánh .
"Xin , Úc ,  sẽ  chuyện với các giáo viên khác về vấn đề ,   nhất định sẽ  xảy  nữa." Bác Trương cảm thấy áy náy từ tận đáy lòng, bác   ngừng xin , ánh mắt chân thành tha thiết.
 Úc Viên Viên  bọn họ  chuyện, ánh sáng trong mắt  dần dần ảm đạm.
Giọng  của ba... chắc là vẫn  đưa   cùng nhỉ?
Cô bé cho rằng   hy vọng,  đợi  ba, nhưng khoảnh khắc   đó ngắn ngủi như thế, giống như lúc lấy nước rửa mặt, cuối cùng  giữ  cái gì.
Úc Viên Viên buồn bã giống như một  lớn, cô bé thở dài một   từ từ xuống khỏi đùi Úc Cẩm Kiêu.
Cô bé đưa tay   lưng, lảo đảo  về chỗ cất chăn  bẩn của .
"Úc Viên Viên, nhóc  gì , còn  về với chú?" Giọng Úc Cẩm Kiêu bình tĩnh giống như đang  một chuyện bình thường  quan trọng.