Thân thể còn phản ứng nhanh hơn đầu óc, Cao Châu chạy về chỗ lái, dũng cảm hỏi: “Anh quyết định… bỏ đứa bé  ?”
“Lái xe.” Giọng  của Úc Cẩm Kiêu  mất kiên nhẫn.
Cao Châu  dám hỏi nữa, chỉ  thể  lời  khởi động xe, chậm rãi rời khỏi giao lộ.
Kính chiếu hậu phản chiếu bóng dáng nhỏ bé đáng thương bất lực ở cửa ngõ , tay cầm hộp sữa hít một , ánh mắt  chằm chằm đuôi xe.
Khi chạy  một đoạn, Cao Châu   kính chiếu hậu, đứa bé  vẫn trông mong  bọn họ, giống như thật sự nghiêm túc chờ ba trở về.
Trái tim   giống như  một mũi tên đ.â.m trúng, Cao Châu lấy tay ấn ngực, yên lặng cầu nguyện, hy vọng  khi   đưa Úc  về nhà, đứa nhỏ  vẫn ở nơi đó.
Cho dù Úc  mặc kệ, bất kể thế nào   cũng  đưa cô bé tới nơi an  mới .
Trong màn đêm, Giang Thành  náo nhiệt.
Cao Châu vẫn  yên lòng, nghĩ đến Úc Viên Viên  ném ở đầu hẻm lẻ loi, trong lòng liền  yên.
Cô bé đáng yêu như thế, nếu    bắt cóc…
Anh   dám nghĩ tiếp nữa.
“Quay .” Úc Cẩm Kiêu  lâu  lên tiếng đột nhiên .
Cả  Cao Châu chấn động, kích động hỏi: “Hả…”
“ bảo   về công ty,  nghĩ ” Giọng  băng lãnh vô tình truyền tới từ ghế .
“Không  gì.”
Cao Châu giống như đóa hoa hướng dương, một  nữa  đầu xe, theo đường cũ lái về phía công ty.
Lúc sắp đến đầu ngõ,    ngừng cầu nguyện trong lòng, cho đến khi...
Thấy bóng dáng nhỏ bé trắng trẻo thấp bé  vẫn  nguyên tại chỗ.
Cao Châu thở phào nhẹ nhõm.
Đầu ngõ  đến  , chỉ   thể nhỏ bé của Úc Viên Viên  bất động tại chỗ.
Hộp sữa  cô nâng niu dùng hai tay cầm lấy, cái miệng nhỏ nhắn khi thì phồng lên, khi thì cố gắng hút ổ nhỏ, ánh mắt đơn thuần  về phía .
“A, quả nhiên Viên Viên  chạy loạn.” Cao Châu hắng giọng, cố gắng hấp dẫn sự chú ý của Úc Cẩm Kiêu: “Hay là…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-5-chac-chan-co-the-ban-voi-gia-cao.html.]
“Dừng .”
“Vâng.”
Trên đường   nhiều xe màu đen, trong mắt Úc Viên Viên, tất cả đều giống , cô cũng  phân biệt  rốt cuộc cái nào mới là xe của ba.
Một trận gió lạnh thổi tới khiến Úc Viên Viên hắt xì một cái.
Nước mắt nước mũi trông  đáng thương, giống như một chú mèo con  bỏ rơi bên đường.
Cao Châu mỉm   đầu: “Úc , là dẫn Viên Viên…”
“Đừng  gì cả.”
“A…” Cao Châu thất vọng gục đầu xuống.
Úc Cẩm Kiêu nâng cằm, nheo mắt đánh giá cô bé ở đầu hẻm.
Bảo cô đừng chạy lung tung, đúng là    cả, một   tại chỗ cầm hộp sữa chuyên chú chơi.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc  ven đường, tựa hồ đang đợi một  ảnh quen thuộc  về phía .
Chỉ là mỗi   thấy    ba, tia sáng  đang dần dần ảm đạm, mất  hào quang.
Úc Viên Viên mệt mỏi  xổm xuống ôm đầu gối ngẩn .
Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến âm thanh xa lạ.
“Cô bé,  nhóc  ở đây một ? Nhóc lạc  nhà ?”
Úc Viên Viên ngẩn , trả lời: “Cháu đang đợi ba!”
“Vậy chú dẫn cháu  tìm ba nhé?” Người đàn ông ngoài  nhưng trong  , cảm giác     khiến Úc Viên Viên   thoải mái.
“Cháu  hứa với ba sẽ ở đây chờ nên cháu  thể , khi trở về ba   thấy cháu  thì sẽ buồn.” Úc Viên Viên ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của , tròn vo một cục, càng giống bánh trôi nhỏ.
Người đàn ông  lạnh, lấy  một viên kẹo, tươi  cổ quái  xổm xuống: “Chú  giúp cháu thôi, cho cháu kẹo . Chú dẫn cháu  tìm ba.”
Lúc nãy        quanh đây vài , hơn nửa giờ vẫn   ai tới cạnh cô bé, chắc chắn là  lạc.
Trông đáng yêu như thế, chắc chắn  thể bán với giá cao.