Giọng  trẻ con  thật ngây thơ và ngọt ngào.
Như thể đang  về một điều gì  đơn giản.
Úc Viên Viên ngẩng cao đầu, tò mò   mắt  đàn ông, đôi mắt  như viên ngọc của cô bé phát  một ánh sáng kỳ diệu.
Khiến  đàn ông cảm thấy nội tâm  như  bao phủ bởi một lớp ánh sáng ấm áp.
Những lo lắng, đau khổ, tuyệt vọng và hối hận  đó như  gột rửa sạch sẽ, tâm trí cũng trong chớp mắt trở nên bình tĩnh.
“ ,  sai thì sửa , nhưng…” Người đàn ông nghẹn ngào  thể  tiếp.
Anh     sai đến bước , nhưng     lựa chọn nào khác.
Con gái bệnh nặng cần một khoản tiền thuốc men lớn, chỉ cần   tài liệu bí mật của công ty,   sẽ nhận  phần thưởng đủ để trang trải.
Dù  cẩn thận thế nào,  chuyện vẫn  lộ, mới dẫn đến tình huống hiện tại.
Người đàn ông  hôm nay   thể thoát , nhưng chỉ cần nghĩ đến cô con gái đang cố gắng sống sót trong bệnh viện, lòng    đau như cắt.
“ gì ạ? Có  chú  gặp rắc rối ?” Úc Viên Viên tò mò hỏi.
“Tiền, chú cần tiền,  nhiều tiền.”
“À,  ạ.” Úc Viên Viên  bộ hiểu  rõ, kỳ thật, ở độ tuổi , cô bé cũng   khái niệm gì về tiền bạc: “Có lẽ Viên Viên  thể giúp chú.”
Nói xong, cô bé giơ bàn tay mũm mĩm lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu  đàn ông.
Tay trái nắm chặt thành nắm đ.ấ.m đặt lên đầu gối, tay  nhẹ nhàng vỗ, như sợ tiền  đủ,  bổ sung thêm vài cái nữa.
“Được , chú sẽ nhanh chóng  tiền thôi.” Úc Viên Viên  dậy, tự mãn chống hông, dáng  nhỏ nhắn tạo dáng: “ chú    điều  nữa nhé, …     đó!”
Người đàn ông   đôi mắt ngây thơ  mặt, nhất thời   nên lời.
Anh   đây chỉ là lời an ủi.
Một sự an ủi ngây thơ và vô dụng của một đứa trẻ.
 trong lòng   vẫn  một cái gì đó chạm tới, bỗng nhớ đến đứa con gái đang   giường bệnh, một sức mạnh trào dâng khiến    kế hoạch mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-76-can-rat-rat-nhieu-tien.html.]
“Úc , hãy cho  một cơ hội nữa.” Người đàn ông  về phía Úc Cẩm Kiêu: “   chết, nếu  chết, con gái  sẽ     ai giúp đỡ.  sẽ lấy  đồ,   đưa cho  đó.”
Úc Cẩm Kiêu suy tư, ánh mắt lạnh lẽo cứ  chằm chằm   đàn ông, ánh  phát  một cảm giác đe dọa đáng sợ khiến  khác  rùng .
Người đàn ông quỳ  đất cắn chặt răng,  tránh né ánh mắt đó.
Dường như dù  ánh  đáng sợ đến  cũng  thể ngăn cản quyết tâm  đổi  cảnh của  .
“Được,   thể cho  một cơ hội.” Úc Cẩm Kiêu  bằng giọng đủ để    thấy,  cúi  ghé sát tai  : “Nhân danh cô bé đó, đây cũng là cơ hội cuối cùng của .”
Người đàn ông cảm kích gật đầu, đôi mắt đỏ hoe: “ hiểu.”
Úc Viên Viên  giữa hai , nghiêng đầu thắc mắc.
Cuộc trò chuyện của  lớn khó hiểu quá !
Hai thuộc hạ thả lỏng dây trói cho  đàn ông,  lẽ vì quỳ lâu quá, nên   loạng choạng một hồi mới  dậy ,   đột nhiên rơi xuống một tờ giấy.
Úc Viên Viên bắt lấy theo phản xạ, cố gắng giơ cao: “Chú ơi, giấy của chú rơi ạ.”
“Haha, vẫn còn tâm trạng để mua vé  .” Một thuộc hạ liếc  tờ giấy, nhận  đó là một tấm vé ,  nhạo.
Người đàn ông vốn   nhận, nhưng  đôi mắt dễ thương đó  chằm chằm,    đành lòng từ chối.
Nắm chặt tờ vé  trong tay,   bỗng cảm thấy mảnh giấy mỏng manh  như một món quà.
“Là bạn tặng.” Người đàn ông lạnh lùng đáp  hai  đó.
Anh   tỏ   kính trọng Úc Cẩm Kiêu,  cúi ,  thể mệt mỏi  về phía bóng tối của bãi biển.
Úc Cẩm Kiêu đang  theo bóng lưng của  đàn ông, suy tư, bỗng nhiên điện thoại rung lên.
Vừa  máy, bên trong là giọng Cao Châu hoảng loạn đến mức suýt .
“Úc , Viên Viên… …  thấy !”
Úc Cẩm Kiêu mặt  biểu cảm: “Ồ,   .”
Cao Châu cầm điện thoại mà choáng váng, lưng đổ mồ hôi lạnh.
“Cô bé đang ở bên cạnh .”