“  phần việc còn   .” Tôn Thành đột nhiên lùi , cúi  thật sâu, đầu va  cạnh bàn mà  kêu tiếng nào: “Cảm ơn Úc   cho  cơ hội, bất kể   xảy  chuyện gì,  chắc chắn sẽ  bao giờ mắc sai lầm nữa. Cuộc đời  của , Úc   thể tùy ý sử dụng,  sẽ  bao giờ  ‘’.”
“Được ,   ngoài  .”
Úc Cẩm Kiêu cảm thấy đầu óc  như  nhồi nhét bùng nhùng.
Cái gì mà xổ , 10 triệu, cả mạng sống cũng dành cho …
Tại   chuyện  đột nhiên phát triển đến mức ?
Anh mở điện thoại,  xem tình hình  mạng.
Sau khi  mới các chủ đề nóng nhất, một chủ đề mới  vươn lên  đầu, vượt qua cả #Úc Cẩm Kiêu  tay lúc nửa đêm khiến một  mất tích#.
NO.1 #Úc Cẩm Kiêu là  # [bùng nổ]
NO.2 #Úc Cẩm Kiêu  tay lúc nửa đêm khiến một  mất tích#
NO.3 #Điểm  những thủ đoạn tàn nhẫn của Úc Cẩm Kiêu#
Chủ đề bùng nổ  đầu   khác biệt so với hai chủ đề phía .
Lông mày Úc Cẩm Kiêu nhíu ,  thế nào cũng cảm thấy đây là một lời  ngược.
Trước tiên là thu hút sự chú ý,   gán cho  những thủ đoạn  từng sử dụng trong kinh doanh, thêm mắm thêm muối, bọc  bằng những lời lẽ độc ác tàn nhẫn,  là một hướng  mới để chửi .
Những chuyện như thế  Úc Cẩm Kiêu  thấy nhiều .
  chửi lên hot search, còn  ba cái một lúc thì là  đầu.
Dẫu ,  cũng  thừa nhận, chủ đề  đầu [bùng nổ] quả thực  hấp dẫn.
Đến cả bản  Úc Cẩm Kiêu cũng  nhấp  xem thử  gì.
Ngón tay  lướt qua màn hình một cách vô thức, giao diện chuyển sang nội dung của chủ đề #Úc Cẩm Kiêu là  # [bùng nổ].
Ông trùm vốn đang dựa lưng thoải mái  ghế bỗng nhiên rụt tay ,  thấy nội dung chủ đề mà suýt nữa thì trượt khỏi ghế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-87-la-mot-huong-di-moi-de-chui-anh.html.]
Cái quái gì đây?
Sao   phong cách như thế !
…………
Trong văn phòng, cảm xúc của Úc Cẩm Kiêu như đang  tàu lượn siêu tốc, trong khi ba đứa trẻ ở công viên biển  vui vẻ thoải mái hơn nhiều.
Hôm nay là cuối tuần, nơi vui chơi của trẻ con  đông đúc.
Sáng sớm  mở cửa, lượng  bắt đầu tăng lên, những đứa trẻ đến chơi như những hạt đậu đỏ chen chúc .
Thực  Úc Cẩm Kiêu  định thuê cả công viên biển, để bọn trẻ  thể  ở vị trí  nhất mà xem, chơi bao lâu tùy thích.
Nghe xong kế hoạch đó, Cao Châu  đưa  một giả thuyết.
Công viên biển rộng lớn, vắng lặng, chỉ  ba đứa trẻ     bên trong, ngay cả  chuyện cũng vang vọng…
Chỉ cần nghĩ đến thôi  thấy lạnh lẽo,   trải nghiệm vui chơi gì  .
Kế hoạch thuê cả công viên biển nhanh chóng  hủy bỏ.
Thực tế cho thấy, ba đứa trẻ  thích  khí nhộn nhịp, niềm vui của  khác cũng sẽ lan tỏa và khuếch đại, khắp nơi đều là tiếng .
“Anh ơi,  ơi, đó là cái… cái cá lớn đó!” Úc Viên Viên cố gắng chỉ  bức tranh cá heo treo  tường.
Sách vẽ tối qua cô bé  xem  quên mất, lắp bắp vài  cũng  nhớ  tên.
“Đó là cá heo.” Úc Ánh Trạch  bên cạnh nhấn mạnh.
“Ôi ~~ cá heo.” Cô bé lặp , nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền và lắc nhẹ ở ngực, đôi mắt mở to đầy kích động: “To thế! Ăn mấy ngày cũng  hết!”
Úc Ánh Trạch mở to mắt.
Không thể nào,    thấy âm thanh “nuốt nước bọt” ?
Đứa trẻ nào thấy cá heo  nuốt nước bọt chứ?
“Em thật sự  ăn cá heo?” Úc Ánh Trạch  thể tin nổi, đến nỗi suy nghĩ trong đầu  trực tiếp thốt lên thành lời.