lúc , Tần Du đưa đề nghị đến Hồng Kông xây dựng xưởng lắp ráp đáp ứng thị trường Châu Á.
"Mọi đề nghị nào hơn ?" Tần Du trong phòng họp hỏi những nước ngoài mắt sâu, mũi cao mặt.
"Cô Tần, vì chúng xây xưởng lắp ráp ở Nhật Bản mà chạy đến Hồng Kông, dù xe của chúng tiêu thụ ở Nhật mà."
Lúc , Toyota mới mua một chiếc xe của Đức về để tháo dỡ , còn đang trong quá trình nghiên cứu, thị trường Nhật Bản tràn ngập xe Ford. Năm 1927 Ford xây dựng một xưởng lắp ráp ô tô ở Yokohama, lập tức biến Nhật Bản thành thị trường lớn thứ hai của nó.
Oka quá đỏ mắt với thế tăng trưởng mạnh mẽ .
Tần Du ở ghế chủ: "Các vị vì thu mua ô tô Oka ?"
Cô cải cách đao to búa lớn, phê bình hoạt động lúc của Oka đáng một xu, ai vì thu mua nó?
"Bởi vì học lái xe từ chồng ở chiếc xe Oka. Hai vợ chồng chúng thấy nó đóng cửa, cho nên mới thu mua. Bây giờ nó sống , năm gần đây Josh cũng thích ô tô. Anh thiên phú về máy móc, yên tâm giao nơi cho ." Tần Du một vòng những đang : "Mà về Hồng Kông với chồng, Trung Quốc câu, cha còn sống thì con cái xa. Chúng trở về, bình thường chuyện gì thì thể quản lý nhà máy, cho nên mới mở xưởng ở Hồng Kông. Lý do đủ ?"
Tần Du cho kẻ tiền một lý do tùy hứng.
Hai năm rưỡi nay, Oka từ sắp phá sản thanh lí, đến bây giờ đơn đặt hàng cuồn cuộn ngừng. Đây là từ thung lũng đến đỉnh núi, hơn nữa còn cho rằng đỉnh núi vẫn còn ở phía . Thôi ! Người thì là . Dù cô xây nhà máy trong núi sâu rừng già, bọn họ cũng ý kiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-341.html.]
Hội đồng quản trị nhất trí thông qua đề nghị Tần Du xây dựng xưởng lắp ráp ở Hồng Kông.
Phó Gia Thụ dẫn Thường Bình, Thường An trở về cô ba tháng, bọn họ cần tranh thủ thời gian.
Nhà máy ở Hồng Kông công, ô tô thời khác hẳn đời , đa bộ phận máy dệt cơ đều thể dùng linh kiện lắp ráp ô tô. Phó Gia Thụ trở về dọn nhà máy Hưng Hoa đến Hồng Kông, đưa công nhân tay nghề giỏi nhất sang đó.
Tần Du về nhà, chồng nàng dâu Tố Phân đang sửa soạn quần áo.
DTV
Tiểu Cường từ trong phòng : "Chị, em thể về với chị ?"
Tần Du bé ngày xưa gầy còm, nay trở thành thiếu niên tuấn tú mắt, tuy rằng vóc trưởng thành, nhưng tâm tính vẫn còn là trẻ con: "Không thể, em đến xin đại học Michigan cho chị, nhớ lời em hứa, học chế tạo ô tô. Còn nghỉ đông và nghỉ hè đều đến Oka thực tập đấy, ?"
" chị yêu ô tô như , vì chứ? Em rể và chị chuyện , chị chắc chắn Trung Quốc sẽ xảy chiến tranh, cho nên chị về giúp đỡ, nhưng chẳng lẽ em Trung Quốc?" Tiểu Cường nóng nảy .
"Mỗi thế hệ sứ mệnh của riêng , sứ mệnh của em là trở về xây dựng quốc gia khi chiến tranh kết thúc. Nghe chị , nghiêm túc học hành, tranh thủ xin trường học. Chị sẽ tự hào về em. Mẹ và bà em sẽ ở đây với em." Tần Du xoa mặt nhóc: "Tên của em là Ngô Quốc Cường mà."
Khi đó Tần Du chê Ni Nhi tên là Ngô Xuân Hoa khó , bèn con bé đổi thành Ngô An Ni, nhưng cô động tên của Tiểu Cường. Tuy rằng thuận tai, nhưng đối với thời đại , cái tên đáng để mong đợi.
Tháng 10 năm 1935. Tần Du bước lên tàu về nước.