Liễu Hồng   quan tâm, mấy chuyện xảy  liên tục  khiến cô  cực kỳ chán ghét Trương Khải Minh, nhưng mà đây là trách nhiệm của cô .
Anh Trương chạy chậm đến,   vì   trùng hợp chặn đường cảnh sát Đinh   khỏi bàn  việc đang cúi  định đỡ Trương Khải Minh dậy: “Này  ,   đánh ! Đây là đồn Công an!”
Liễu Hồng  chân Hạ Miên đang đạp xuống  ngừng,  bất ngờ  về phía cộng sự của , giống như  đầu tiên nhận thức  .
Anh Trương trợn mắt,  hiệu với cô : “Tiểu Liễu,  gì đó?!”
Liễu Hồng phản ứng , vội vàng  “ngăn cản” Hạ Miên,  phía  xông lên  cô  che  lưng, trong lúc nhất thời,    thể đến gần .
Anh Trương ngẩng đầu  cô , đáy mắt hai  đều hiện lên ý  gần như  thể phát hiện .
Cuối cùng vẫn là Ninh Thiều Bạch tiến lên, giữ Hạ Miên : “Còn đánh nữa sẽ   cách nào thẩm vấn   .”
Lúc , Hạ Miên mới thở hổn hển dừng , chỉ  Trương Khải Minh : “Trương Khải Minh,  là đồ súc sinh,   cho  ,  trốn  thoát !”
Trương Khải Minh  Hạ Miên, đáy mắt đều tràn ngập hận ý dữ dội. Anh  nghiến răng  mỉa: “Cô cho rằng cô là ai? Rốt cuộc ai trốn  thoát còn   , ban ngày ban mặt dám đánh  ở ngay đồn Công an,   tố cáo cô tội cố ý gây thương tích!”
Hạ Miên giơ nắm đ.ấ.m lên: “Vậy   đánh cho đủ.”
Trương Khải Minh ôm đầu theo phản xạ  điều kiện.
Vân Chi
Sở trưởng Cao béo lùn của đồn Công an bước ,  thấy cảnh tượng  mắt, nhướng mày quát: “Đang  gì thế hả?”
Ông   về phía Hạ Miên, cả giận quát: “To gan thật đấy, dám đánh  ở đồn Công an! Đừng tưởng rằng cô là trẻ vị thành niên thì  thể   gì thì !”
Ánh mắt ông  dừng  cái  đầu trọc lóc của Hạ Miên, nhíu mày : “Cô   tù trải nghiệm một chút ?”
Ninh Thiều Bạch đội  mũ lưỡi trai lên đầu Hạ Miên,  sở trưởng Cao, giọng   lạnh lẽo: “Tóc của cô    cháy trong vụ hỏa hoạn.”
“Anh  là thế nào? Chẳng    chính là nghi phạm ? Sao vẫn  bắt ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-102-giai-quyet-truong-khai-minh-4.html.]
Sở trưởng thấy là Ninh Thiều Bạch, lập tức  : “Bây giờ vẫn  xác định , lúc  bắt  chúng  phát hiện    tình nghi lớn nhất là Hoàng Hiểu Quân.”
Hoàng Hiểu Quân  thấy tên , lập tức nóng nảy hét to: “Oan uổng quá, oan cho  quá,  đang  ở nhà, bỗng nhiên mấy  xông  bắt ,    thể g.i.ế.c  phóng hỏa !”
Cảnh sát Đinh quát: “Im lặng, đang yên đang lành    ở nhà họ Trương? Có  đêm hôm nay  từng  ngoài một chuyến ?”
Hoàng Hiểu Quân ngập ngừng, chỉ liên tục kêu oan uổng.
Giọng  của Ninh Thiều Bạch cũng nhạt dần, hỏi sở trưởng Cao: “Chuyện là thế nào?”
Sở trưởng Cao : “Theo như   , Hoàng Hiểu Quyên từng  đưa  đồn Công an hai  vì chuyện của Hạ Miên và Tiểu Phong; Hoàng Hiểu Hà cũng  cô   cho mất việc.”
“Mặc dù khi điều tra rõ sự thật Hoàng Hiểu Quyên   thả , nhưng tâm trạng vẫn cực kỳ tồi tệ, Hoàng Hiểu Quân thương em gái, tất nhiên sẽ ghi hận trong lòng .”
Hoàng Hiểu Quân thấy bọn họ thật sự  quy cho   cái tội g.i.ế.c  thì vội vàng hét lên: “Không  ! Hôm nay rõ ràng là Trương Khải Minh hẹn  uống rượu,  đó   say,  đồng hồ của   mua mất ba bốn trăm đồng,   ma sai quỷ ám  ăn trộm nó, sợ   phát hiện,  mới chạy suốt đêm  ngoài giấu .”
“Kết quả là lúc  trở về,     còn trong phòng khách,  còn tưởng    về phòng nghỉ ngơi ,  ngờ, một lát  mấy  chạy  đến bắt !”
Đứng  ranh giới sống còn, đột nhiên đầu óc Hoàng Hiểu Quân thông minh hơn hẳn: “Là  , Trương Khải Minh  chuẩn  phóng hỏa g.i.ế.c  từ , mới giả vờ để cố ý vu oan cho !”
“Câm miệng!” Sở trưởng Cao quát bảo ngừng . Khi  đầu  chuyện với Ninh Thiều Bạch, giọng điệu của ông    hơn  nhiều: “Ngài báo cảnh sát  là Trương Khải Minh phóng hỏa, nhưng   thật sự   động cơ gì để  việc đó, đứa bé  chính là con trai của  .”
Hạ Miên  mỉa: “Mấy   điều tra,     động cơ gì? Hoá  hiện tại phá án  cần chứng cứ, chỉ dùng suy luận là xong.”
Sở trưởng của đồn Công an sầm mặt: “Hổ dữ  ăn thịt con,  Trương Khải Minh  thể g.i.ế.c con trai ruột của  chứ?”
“Ngược , cô gái như cô năm  bảy lượt hãm hại  nhà họ Trương,   chính là vụ án lớn,   cô  thể  bậy!”
Lúc , Trương Khải Minh cũng tỉnh ,   hùa theo: “ , Tiểu Phong là con trai ruột của ,    thể g.i.ế.c thằng bé?”
“Tại   thể?”