Hạ Miên mắng cực kỳ khách sáo.
Sắc mặt mấy đều đổi, Hạ Lệ tức giận đến mức hét chói tai: “Hạ Miên, em ý gì hả? Chị bụng giúp em, em còn mắng chị ?”
“Vứt cái lòng của chị !” Hạ Miên giận dữ: “Coi là kẻ ngốc lòng xa của cả nhà các ?”
Hạ Miên nhấc chân chạy về phía cửa sổ bên , hình như Tiểu Phong bên cạnh cô nhận gì đó, chân nhỏ tự giác chạy đến một góc phòng an , sợ hãi chút nào.
Hạ Miên cầm lấy cây chổi lông gà cửa sổ, chỉ chú Hai Hạ: “Hạ Thừa Diệu! nể mặt chú coi như tận tâm với chuyện chị gái , mới hòa nhã với chú vài phần, nể mặt chú đừng mà hổ.”
“Chú còn dám ý đồ với , cẩn thận lấy bốn gian phòng đó!”
Chú Hai Hạ lập tức chọc giận: “Bốn gian phòng do tao bỏ tiền mua, dựa mà mày đòi lấy ?”
“Chú mua ?” Hạ Miên tức quá hoá : “Cha bệnh nặng bán nhà, mua tới nào chú giở trò đuổi , khiến ai dám mua nữa, cuối cùng cha cần tiền gấp để phẫu thuật nên thể bán hạ giá cho chú, chú còn hổ gọi là mua ?”
Tất nhiên loại vô coi chuyện chiếm lợi là đương nhiên như chú Hai Hạ sẽ nhận .
Hạ Miên cũng định phí lời tranh cãi với ông nữa, cô tiếp: “Hôm nay, sẽ thông báo ngoài, nếu nhà ai thể chèn ép đuổi nhà chú , sẽ tặng hai gian phòng và căn nhà nhỏ cho nhà đó!”
Sắc mặt chú Hai Hạ đổi ngay lập tức: “Mày điên hả?! Căn nhà nhỏ cũng vài ngàn đồng đó!”
“ điên liên quan gì đến chú.” Hạ Miên : “Mấy ngàn đồng thì ? Chỉ cần gặp gia đình vô trơ tráo nhà chú, vui lòng!”
“Không chú thích khác sống yên ? Để cho chú cách nào sống yên !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-114.html.]
Chú Hai Hạ cả giận: “Sao con nhóc mày trái như ?”
Phỏng chừng ông thực sự sợ chọc giận Hạ Miên, bởi khi Hạ Miên trở về từ thành phố, cô luôn là , mạnh mẽ dứt khoát.
Nên chú Hai Hạ hạ giọng khuyên bảo tận tình: “Lệ Lệ thật sự bụng mới dẫn cháu theo mà.”
“Bây giờ học hành vô dụng, cháu xem, ông chủ lớn bây giờ mấy là sinh viên chứ? Ngược sinh viên đều công cho ông chủ lớn.”
“Người giống như cháu, học nhiều cũng , bây giờ tranh thủ ngoài thuê kiếm tiền, tranh thủ quen ông chủ lớn, đợi đến khi cháu nghiệp trung học, lớn tuổi , lúc chỉ thể gả cho trong huyện, ngày ngày nghĩ chuyện củi gạo dầu muối thôi, như chị Lệ Lệ của cháu, bây giờ mặc vàng đeo bạc .”
Hạ Lệ đắc ý ưỡn n.g.ự.c lên: “ đó! Cho dù em học lên đại , thì chẳng vẫn sẽ kết hôn sinh con ?”
“Chị thật sự cho rằng học hành ích lợi gì ?” Hạ Miên mỉa: “ thấy chắc . Đừng vì bản chị học hành dốt nát, nên kéo khác lăn lộn trong đống rác với chị.”
Cô lướt qua Vương Đào và Chí Cường , lên tiếng trào phúng: “Ôi chao, còn nhặt cả đàn ông trong đống rác nữa.”
Sắc mặt của Vương Đào và Chí Cường đều khó coi, Vương Đào trầm giọng : “Hạ Miên, cô ý gì?”
“ mắng các là rác rưởi đấy, cũng hiểu ? Hay là cho rằng sai ?” Hạ Miên nhạo, với chú Hai Hạ và Hạ Lệ: “Không mấy hỏi học hành ích gì ?”
Hạ Miên khua chổi lông gà, chì mũi bọn họ : “Vậy để cho mấy , ít nhất học hành thể tăng kiến thức, sẽ một tên đàn ông tùy tiện lừa cho xoay vòng vòng.”
Vân Chi
“Cái dây xích .” Hạ Miên dùng chổi lông gà gẩy sợi dây chuyền vàng cổ Hạ Lệ: “Chưa vàng ròng 24k , một công trình kiếm hơn mười vạn, chỉ mua cho chị cái dây xích mảnh như , chị vui vẻ nỗi gì? Làm khác nào một trăm đồng chỉ cho chị năm hào, như đang đuổi ăn mày?”
“Có điều cũng chẳng trách , bởi vì chị tự hạ giá bản mà.”
“Thứ hai.” Hạ Miên chỉ Vương Đào, mỉa: “Các thầu công trình ở ? Tên dự án là gì? Tìm đơn vị chính phủ nào đấu thầu, các quen vị ch nhiệm nào?”