Vương Chí Cường xoay chiếc chìa khóa xe, tựa chiếc Santana lái đến hôm nay, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ lén lút xung quanh, trong lòng nhạo Hạ Miên, lát nữa cô sẽ hối hận thôi.
Anh đang nghĩ ngợi, thì một chiếc xe tiến tầm mắt từ phía xa, cuối cùng ánh mắt của cũng rời khỏi chiếc Santana về phía chiếc xe .
là trong huyện Minh Khê ít xe , một chiếc Santana cũng đủ khiến ước ao , mà chiếc xe đến còn lớn hơn chiếc Santana nhiều.
Vương Chí Cường lập tức cao giọng : “Đậu má, mà là Mercedes Benz!”
Thấy ánh mắt của hấp dẫn đây, đều vểnh tai lên, trong nháy mắt, Vương Chí Cường tràn đầy đắc ý, khoe khoang kiến thức của bản : “Đó là xe nhập khẩu nước ngoài, mấy trăm vạn một chiếc đó.”
“Chẳng thế thì .” Vương Đào tiếp lời, như đang giải thích với Hạ Lệ: “Muốn mua xe quan hệ rộng mới mua , , lúc bọn đấu thầu, ông chủ Lưu ở Bắc Kinh cũng lái một chiếc như .”
Vương Chí Cường châm một điếu thuốc, vẻ bí hiểm: “Cậu đang đến Tổng giám đốc Lưu của Đằng Phi ? Anh với ông , chuyện với Lưu , đợi sang năm, công trình của chúng thành, cũng mua một chiếc.”
Nói xong vỗ vỗ chiếc Santana cũ kỹ , : “Chiếc sẽ để cho Lệ Lệ lái.”
“Thật ?” Hạ Lệ vui mừng đến mức nhảy cẫng lên: “Anh Đào, Chí Cường, các quá.”
Vương Chí Cường liếc xéo Hạ Miên, thấy biểu cảm hối hận của cô.
Vân Chi
mà đối phương ngay cả đầu cũng , chỉ chằm chằm chiếc Mercedes Benz , Vương Chí Cường nhạo: “Có vài đúng là mơ mộng hão huyền, dù ông chủ lái Mercedes Benz cưới vợ, thì cưới cũng là sinh viên.”
Hạ Miên thật sự chán ghét sự ồn ào của bọn họ, cô thẳng với Hạ Lệ: “Nghe thấy , sinh viên mới thể gả cho ông chủ lớn lái Mercedes Benz, còn loại thuê như chị, chỉ xứng gả cho loại quản đốc nhỏ bé ,chỉ mua Santana cũ còn đắc ý thôi.”
Vương Chí Cường nghẹn họng, đang định gì đó, thì bỗng nhiên chiếc Mercedes Benz dừng mặt .
Anh lập tức bỏ qua chuyện phân cao thấp với Hạ Miên, vội vàng bước đến nghênh đón, xoa tay hỏi: “Ông chủ, ngài hỏi đường ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-120.html.]
Vương Đào cũng theo , trợn mắt dối: “Chúng quen thuộc chỗ , ngài tìm ai?”
Hạ Miên: ...
Ôi chao, Hạ Lệ cũng chỉ xứng đôi với loại ở đẳng cấp .
Lát nữa, đám sẽ hổ đến chui xuống đất nhỉ?
“Không hỏi đường, xin nhường đường cho.” Giọng trầm thấp thuần hậu tự mang theo cảm giác xa xách.
Vương Chí Cường và Vương Đào dám thêm câu nào nữa, gượng lùi , cuối cùng cũng lộ khuôn mặt của ghế lái.
Thanh niên trai bức , chỉ tùy ý mặc một chiếc áo thun màu trắng, cánh tay lười nhác tùy tiện gác lên cửa kính xe, rõ ràng là động tác tùy ý, đến nỗi khiến mù mắt.
Đặc biệt khi đôi mắt hoa đào xinh lướt qua , giống như mang theo tình ý khiến say lòng .
Thấy đàn ông về phía , Hạ Lệ cảm thấy trái tim sắp nhảy khỏi lồng ngực: “Chào, chào ...”
Bỗng nhiên, cô thấy đàn ông mở miệng : “Đậu xe ở ?”
“Hả?” Hạ Lệ ngờ trai như nghệ sĩ chuyện với , cô vui mừng đến mức đầu óc choáng váng.
Khi cô đang sắp xếp ngôn ngữ để trả lời, thì đột nhiên giọng quen thuộc của Hạ Miên vang lên: “Đậu ở ven đường là .”
“Xe của lớn, ngõ nhỏ .”
Nếu những năm 90 gì , thì lẽ chính là mãi mãi cần lo lắng vấn đề chỗ đậu xe, ô tô ở thời vẫn phổ biến .
Đối phương vươn bàn tay với khớp xương tinh xảo dấu OK.